Wednesday, December 10, 2008

Hỡi nường ngư nữ nón hường....




Cái sự quen biết của hai chúng ta, từ ngày khởi sự, thấm thoắt mà đã gần 30 năm. Nường của ngày hôm nay, tuổi nhiều gần gấp đôi những ngày đầu e ấp ấy mà nhan sắc cũng giảm đi một nửa. Nhưng đó không phải là lý do mà ta lợt lạt tình cảm với nường. Mấu chốt nằm ở ngay sự vô tâm và độc ác của ta vậy!





Ta, bao nhiêu năm qua, cũng không học được cách bày tỏ tình cảm với nường. Là khi nường cười hí hí đắc thắng hỏi ta qua điện thoại rằng nguồn cơn cuộc gọi này có phải chăng là từ con nhung nhớ đang nhung nhúc trong ta để nghe ta dấm dẳng phủ nhận. Là khi nường ngồi nghe mưa buồn muôn thuở giữa xứ bụi mù trời rồi chép miệng than thầm không biết ta ra đường có nhớ mang áo mưa không; còn ta, lúc đấy đang bận vác dăm ba cái tù và rúc gọi khắp nơi. Hay là khi ta mặt sưng to như cái mâm ngồi chờ cơm bởi nường còn đang mê đắm bên cạnh quyến thuộc nhà nường mỗi lần về thăm ta để rồi thấy thương quá khi nường rụt rè ngồi ăn và kể cho ta nghe đôi ba câu chuyện vu vơ ra bề hối lỗi. Hoặc là khi ta gắt ầm nhà bởi nường cứ dọn đâu mất hết đồ đạc để rồi ân hận khi thấy nường cuống quýt tìm khắp nơi món đồ đã lỡ tay cất quá...kỹ.





Nường, cũng ngần ấy năm, vẫn luôn thẳng thừng và quyết liệt nhất mực khẳng định rằng nường thật thương ta quá đỗi.





Sinh nhật nường, ta chẳng thể nào ở kề bên được. Mấy món quà đã mua, ta đoan chắc, thể nào nường cũng rêu rao cùng làng khắp xóm dù thừa biết ta sẽ quạu quọ khó chịu. Không thể lên chơi với nường bởi ta bận sắp xếp cho mấy cuộc vui khác nữa. Thôi thì, kiểu gì mà nường chẳng nhớ ta, chẳng về thăm ta, khi đấy, ta lại trao quà luôn một thể, nường nhỉ?



Nhớ lần gặp nhau vừa mới, nường thỏ thẻ dụ khị ta dạy sử dụng Internet để cùng nhau khởi sự chat chit nhưng ta lập tức thẳng thừng từ chối. Sau khi nghe ta vẽ vời cái sự phức tạp của cái gọi là En-tẹc-nét (theo cách đọc rất ư là cổ điển của nường), nường gật gù đầy hiểu biết và quyết định dùng di động cho nhanh và tiện (cho dù cái di động của nường không hề dùng đến phonebook bởi nường thuộc làu các số điện thoại quen và quá ngại ngần đeo kính để nhập tên (mắt nường cũng hơi chán chán)). Thôi thì nhân dịp sanh nhật này, để ta đưa chân dung nường lên mạng toàn cầu. Ta biết (ôi, ta - cái - gì - cũng - biết chỉ không biết thương nường), nường sẽ bảo rằng ta thật vô duyên với một nụ cười hí hí trên môi.


Photobucket Photobucket Photobucket

Wednesday, December 3, 2008

Tội lỗi hồn nhiên




. Hôm nay, nhận được cái link . Truyện này đọc lâu rồi.

. Xin lỗi.

. Kế hoạch "Once a week" chậm lại vì tìm thấy một cuốn sách và đang đọc nó. Sẽ nhanh quay trở lại.

Tuesday, December 2, 2008

Cú choáng váng của cuộc đi xa hay là những thứ đánh rơi bên đường!




Photo courtesy of michaelj817 - Flickr



Lóng rày, tui, nói quỡn thì cũng không phải quỡn, nhưng mà, hay đọc lung tung beng rồi lẩn thẩn quá trí. Mới bữa trước thôi chứ đâu, đọc cái bài bình luận phim của cái ông phê bình kia rồi tự nhiên bắt thèm coi ciné, ngơ ngẩn một chặp xong viết cái entry rối nùi. Bữa nay, lại đọc mấy bài tản văn của cái bà nhà văn này, choáng váng hết mấy cú, của cả cuộc đi xa với chuyến ngồi chóc ngóc trong nhà ngó mưa, ngó nắng.

Mà bây giờ tui già chát rồi, không có ngồi mổ cò hết được như hồi xưa đâu nghen (hồi đó làm gì mà có blog bliếc). Ai thích, thì ấn vô cái link coi chơi. Cái này là cho mấy cú choáng váng, còn cái này, là cho mấy thứ làm rớt dọc đường quên lượm về.

Vậy đi!


Sunday, November 23, 2008

Will you dare to live a hero's life?





3 lần xem bộ phim này.

Nói một điều gì đó trọn vẹn về nó luôn là quá khó khăn.

Không đồng ý lắm câu hỏi. Có những điều khác nhỏ bé hơn mà hóc búa, dằn vặt hơn.

Giữa Gotham của mỗi người, ai nghĩ đến và ai tìm ra câu trả lời?

Có cái gì ở giữa tấm poster và con ngươi của bạn không?

Sáng nay, đọc nhng dòng này và muốn xem phim thêm một lần nữa!




Wednesday, November 19, 2008

Phobia

Photo by sarajea - Flickr








Talking about phobia is at once interesting and difficult. You know, it’s not easy to admit that you fear something especially when you find it very stupid. It’s a lot like you make fool of yourself. But at the same time, it’s very exciting cos’ you will have a chance to know the weaknesses of others and maybe to laugh at them. And that’s exactly what we did last Thursday, huh?

I bet that most of you know what phobia is but how about its origin? He he, it comes from Greek, of course. In the Greek myths, Phobos is the name of a god who is summoned to frighten the enemies. His image then was painted on the masks or the shields of the warriors for that purpose. And nowadays, we have a lot of ***phobias, in which some we’ve never heard before even in Vietnamese.

If you spare a little time brainstorming for a list of fears, you would be surprised. You would find yourself to be scared by a wide variety of reasons. Some fear very supernatural factors such as God or thunderbolt, but some fear extremely trivial things like cockroach, rat or ugly people (??). You may be frightened by AIDS, boredom or growing old; some very popular reasons. But the others may fear something very funny and strange, namely, dentist, being ignored, or impotence! Don’t laugh! I know it sounds funny and even silly. But the point is that they are scared. Just like you! And you certainly know what a fear is!

The more we talked about our phobias, the more interesting we felt. Have you ever been so scared that your hair stood on end? Do you know the reason of this phenomenon? Look at a cat. When it’s frightened, its hair stands on end and it looks bigger (if there is no cat around you at the moment, just try to recall the Tom cat when it suddenly faces the dog, he he). So what? If the cat prays silently and has a bit of luck, its bigger body can scare away the enemies. Amazing, right? We, human beings, are much more superior. You are scared? Your eyes will open wide and your pupils (not the ones you teach but the ones inside your eyes) will dilate so that you can see well. You are frightened? Your heart pumps harder and harder, yes, it thumps, and your blood is transferred faster to give you more energy. That’s the reason why you will become pale while your blood goes from your skin to your muscles (to run away?) and your brain (to prevent you from fainting away directly into the arms of the enemies?). Then don’t be shy if you look “as pale as the banana leaf” (I coined this idiom, sure). And what else? Perhaps you will start to breath faster for more oxygen, stop digesting and begin to sweat to cool off your muscles. What a procedure!

Do you have any childhood fear? Does it last until today? You know what, the scientists have made a wide range of experiments and discovered that children don’t have innate fear, but for some reasons, the more age we get, the more fears we have. (What a waste of time cos’ we surely know that we are scared more and more with each passing day!). When I was a child, I was frightened of snakes. These dangerous reptiles look very horrible while they, covered by scales, crawl around without any legs. And some of them are venomous. Hic, they can kill you immediately with just a bite. The older told the little me that the snakes love to sleep in our beds and some of them had woken up with a curling up snake by their sides. And for a long period, I was afraid of one day, after my sleep, the first thing I could see is a snake. Of course, these days I don’t have such a fear cos’ another one even worse always comes across my mind every morning. Ha ha, don’t be that curious! It’s another story. Back to the snake, I am still scared of them. I usually take part in some trekking tours into the jungles and I am still very nervous when I think that a snake can suddenly appear and end my adventure right away with an extremely painful bite. But one amazing thing is that this feeling never discourages me; instead, I find it very exciting to carry on since it’s a lot like overcoming myself.

Like millions of other people, I hate dentist (except some special ones, one more secret). The pain he caused for me was so unbearable that I always tried to pick the decayed teeth at home, on my own. Yes, on my own, not only the front teeth but the molar teeth as well. How could I do that? Simply, push! In that way, I could control my pain. I still remember when I had my first molar teeth out by a neighbor dentist. She used a very, very big syringe to inject the desensitizer into my jaw. What a sore! And when I was trying my best to bear the result of her “cruel” action, she began pulling my tooth out. “ Wait, wait, it doesn’t work. Still, I can feel the pain”. But how could I say when her hands were almost inside my tiny (?) mouth. Oh, my God! Can you imagine how painful it was? Just thinking of it makes me feel sick. And at last, she delightedly threw my tooth into her stainless steel tray. Only half of my soul could hear that sound. I did not miss the teeth, definitely; but the pain was too … painful. Hu hu. And it was even worse: my jaw became numb on the way home. It is probably the first bad impression and from then on, I hate dentist. I am not scared of doctor, but dentist. I cannot explain but I always try to stay away from the dental office as far as possible.

And the most frightening thing of my childhood was my fear of losing my Mom. She usually arrived at home around 7pm while my class ended at 5pm. I came home, took a shower and waited for her. There was no one at my house at that time but a very old maid who always scolded me on my too-much-going out. She didn’t allow me to get to the playground where my friends were playing there to prevent me from getting dirt. Staying at home, I lied in my bed waiting for my Mom. And I thought of a very terrible disaster when my Mom could not come home. Until now, I don’t know why this thought appeared in my mind but I guess it comes from a song. Do you know the song “Đường Xưa Lối Cũ” sung by Thai Thanh? In that song, when a soldier son comes home from the battlefield, he expected that his Mom would be very happy welcoming him. But she has passed away several years before and it is the fierce war hindered the bad news to him. Even I was only a child but I always felt the sorrow when I listened to the song. And I was scared that I could lose my Mom. It’s very hard to tell you about that feeling in details but I am sure that it was not a very pleasant one. It was just terrible. Sometimes, it made me cry and I fell asleep. It’s my mother who woke me up and asked me worriedly about what had happened. Of course I couldn’t tell her the truth. It is a very bad thing and if we say it out, it seems to bring the bad luck. I was just silent and my Mom was too busy with the dinner to ask me more. She still doesn’t know what it was; maybe she has forgotten. But I have not. Today, listening to that song doesn’t make me feel that bad anymore but it reminds me of how bad I am to my Mom. She is the only one who loves me unconditionally no matter what I did, do and will do. She is happy when I smile, sad when I cry and depressed when I want to die. And I? I just benefit from her love. Only one thing releases me from this repentance is that my Mom knows I love her.

You’ve got bored, huh? I know this blog is gonna be a “family touching story”. Ok, I am stopping. I love you,… Mom!

Thursday, October 30, 2008

Hà Nội của tôi




Tối, nằm nghe Ngọc Khuê “viết blog về Hà Nội”. Hà Nội của Ngọc Khuê chả giống Hà Nội trong tôi chút nào. Cũng có thể vì tôi không phải là người Hà Nội, nhưng nghe Ngọc Khuê xong lại phải lục đống nhạc của mình ra nghe lại những bài Hà Nội một thời mình thích cho… đỡ lạ lẫm.

Xem nào…

Hà Nội của tôi buổi sáng có đĩa xôi và một bát con bún thang ở ngõ Hàng Hành, phở phố Lý Quốc Sư hay bún ốc ở ô Quan Chưởng. Có khi chạy dọc Lê Thái Tổ mát ơi là mát, nhìn ra Hồ Hoàn Kiếm lấp lánh nắng sớm. Có khi chen chúc trong đoàn người từ Hà Đông, Thanh Xuân chạy vào trung tâm. Có khi đi bộ loanh quanh phố cổ, thấy cái gì hay, chỗ nào đông cũng sà vào xem. Thậm chí có khi còn vào Nhà thờ Lớn đi lễ. Rồi thì café. Ngồi ở Năng nhìn ra ngã 3 đông đúc, nhộn nhịp. Ra Hapro Bờ Hồ ngồi chờ…..rùa nổi. Còng queo trên sofa của Highlands Hồ Tây chờ điện thoại (hôm nọ đi ngang mà biết đấy là ngày cuối của quán đấy nhất định sẽ là người khách cuối cùng, tiếc thật). Hay chỉ là một góc quán nào đó để uống một tí đắng rồi liếm một tí ngọt của ly nâu đá chưa khuấy.

Hà Nội của tôi buổi trưa có bún đậu ngõ Phất Lộc hay phố Mã Mây. Rồi có thêm lẩu ếch vừa nhiều vừa đắt ven hồ Trúc Bạch. Cũng có khi chui vào nhà hàng nhưng ngồi quán vẫn thích hơn. Ăn xong lại đi café Lâm ngồi xem tranh (?) và hóng hớt chuyện của bao nhiêu là nhân viên văn phòng các bàn bên cạnh. Hôm nào nóng quá thì trốn vào café có máy lạnh (như Scafé chẳng hạn), uống Frappucinno, đọc mấy tờ tạp chí hay quyển sách mang theo từ sáng. Có khi thì lang thang vào mấy cái chùa như chùa Kim Liên hay chùa Quảng Bá, lạy hết một lượt rồi ngồi dưới gốc cây nhìn ra mặt ao, nghĩ ngợi linh tinh.

Hà Nội của tôi buổi lỡ có sữa chua nếp cẩm. Lòng vòng trên Đinh Lễ mua một mớ sách đọc thì ít mà tặng thì nhiều. Có hôm còn đi uống trà sữa. Lên Megastar hay qua rạp Dân Chủ. Ngắm mưa rơi trên hồ Thiền Quang trong quán cóc mà bà chủ chỉ chờ đứng dậy là dẹp ghế, đóng cửa. Nhìn trẻ con đá bóng trên sân nhà thờ Lớn từ cửa sổ tầng trên của La Place (bây giờ nhà thờ rào lại mất rồi, chẳng còn dịp xuýt xoa khi thấy một em mải tranh bóng mà ngã uỵch một phát rõ là đau). Ăn nộm ở Lê Văn Hưu. Mua bánh mì Doner Kebab ở cái cậu cứ hỏi mình có phải cầu thủ của đội An Giang không.

Hà Nội của tôi buổi chiều có bánh gối Lý Quốc Sư. Có bát cháo trai vỉa hè bên cạnh. Đi ra đường Thanh Niên cho mát. Chạy chầm chậm trên Quán Thánh cho nó đông xe cộ. Chạy tà tà trên đường Phan Đình Phùng hay Hoàng Diệu khi nắng đã bớt gắt. Rồi thôi thì cứ chạy. Quen thì chạy cho nó lạ để biết thêm. Còn lạ thì chạy cho nó quen để … biết đường về! Có hôm mưa thì đứng mút kem Tràng Tiền. Muộn một chút có khi đang ngồi uống nước dừa ở bên cạnh Lăng Bác xem người ta tập thể dục huỳnh huỵch trên quảng trường Ba Đình.

Hà Nội của tôi buổi tối có xôi Yến nhưng chỉ ăn ít món thôi chứ thập cẩm thì sợ. Đi vào phủ ăn gà. Ra Trấn Vũ vừa ăn phở cuốn vừa chạy công an. Ngồi Lý Thường Kiệt ăn món Thái. Leo lên lầu Pepperonis gặm sườn và nhai Pizza. Rồi lại café đâu đó. Có khi ngồi Ciao Hàng Bài. Lúc ra Paris Delhi Phan Châu Trinh. Ngồi trong cái quán cà phê Ý gì đấy (hình như ngày trước ở đây là café Giảng: 1. mình chưa từng được uống nâu trứng 2. cà phê Ý ở cái quán này chán ốm 3. phục vụ quán lễ phép cực kỳ) xem nam thanh, nữ tú Hà Thành ăn mặc đẹp như nghệ sỹ. Đi mua DVD. Hoặc là đi xem áo len. Hoặc lại chạy rông hóng gió.

Hà Nội của tôi buổi khuya có cơm rang Mã Mây. Chân gà nướng Trịnh Hoài Đức. Nem chua rán và củ đậu Hàng Bông. Chạy tìm chỗ đổ xăng. Năn nỉ gởi nhờ xe qua đêm. Đi bộ lóc cóc về chung cư. Cũng có khi đi quanh Hồ Gươm. Đi ra chợ rau củ. Leo lên cầu Chương Dương nghe gió bãi giữa sông Hồng. Ngồi uống nước chè đặc quánh.

---oOo---

Còn nhiều chỗ tôi không nhắc, quên nhắc. Hà Nội của tôi ùa về ngổn ngang quá. Và nhớ…

---oOo---

P.S: Viết xong thì lại nhớ tiếp cái này, cái khác nhưng cứ thích để như thế. Lục mãi chẳng có tấm ảnh Hà Nội nào mình chụp ra hồn cả. Sau lần ổ cứng hỏng thì ảnh cũng mất nhiều. Xem mấy tấm ảnh còn sót lại…..nhặt ra tấm ở trên, nhớ rõ mồn một lúc chụp nó!

P.S*: Virus ăn mất blog Yên Bái. Hơi tiếc vì có mấy thông tin vui vui và đã viết được hơn một nửa. Định up ảnh nhưng chả biết chọn cái nào, bỏ cái nào. Thôi, để sau!

Saturday, October 25, 2008

Ngã giá




Khi Bội Dung đón lấy chén rượu độc từ tay tình địch, cuộc ngã giá kết thúc? Cô chấp nhận đánh đổi hạnh phúc riêng của mình để Vương Sinh, và cả những người khác nữa, được bảo toàn mạng sống. Tôi nghe có những tiếng cười khô khốc! Tại sao cô phải làm thế? Cứ như chúng ta của ngày hôm nay: đi tìm Bàng Dũng, Hạ Băng nghĩ cách giết béng con hồ ly, vừa lấy lại được chồng mà lại còn có thêm cái áo choàng lông trắng muốt(?). Tại sao Bội Dung lại làm thế? Hì hì!

Than ôi, ngã giá với hồ ly! Những khán giả vô cùng tỉnh táo và sáng suốt thật khó mà chấp nhận được Vương phu nhân lại trở nên ngớ ngẩn như thế. Nhấp nha nhấp nhổm ở dưới, ai cũng biết rõ mười mươi rằng cái giá đó là quá sức thua thiệt cho cô mà có khi lại thành công cốc. Thật, đừng nói gì Vương Sinh, khán giả không xem phim (và cũng không đọc quảng cáo của các báo) mà chỉ nhìn poster thì mười người như một chắc mẩm con ả bạch phát ma nữ này nhất định là hồ ly. Thế mà ở cái giờ phút mỏng mảnh ấy, vị tướng quân xao động và do dự thoắt cái trở thành một người chồng sẵn sàng từ bỏ tất cả để về bên cạnh người vợ giờ đây đã quá xấu xa (một cách toàn diện) để cùng nhau trong chốc lát nữa chọn lấy cái chết, kết thúc những đau khổ của cả hai , của tất cả. Dặn chồng sống tốt, Bội Dung siết chặt tay dao, cuộc ngã giá kết thúc!
Thế cuối cùng là thuận mua vừa bán hay có bên nào lợi lộc gì hơn không?

Tiểu Duy, riêng với em, tôi cần những dòng khác...

Tuesday, October 14, 2008

You've got messages!




Tin nhắn đến vào lúc 2 giờ sáng.

Tôi đang nằm còng queo trên chiếc sofa giữa một thành phố lạ. Cả một ngày chiếc điện thoại lặng im. Thế mà tin nhắn đến.

Người-hơi-quen nhắn tin đúng chuẩn Hà Nội. Niềm nở mà không quá vồn vã. Tự nhiên thấy thật kỳ quặc. Cảm giác lửng lơ như một quả bóng chỉ chực giật đứt dây, bay mất. Nhắn một tin khác cho người-thân-quen. Để nhận được reply. Để biết mình vẫn còn chạm đất.

Tin nhắn đến cuối ngày.

Người nhắn đã tự nhận là vô duyên còn người nhận thì ngần ngại không biết reply như thế nào khi đầu bên kia cũng không biết mình đang mong chờ câu trả lời gì. Bàn tay miết trên những phím bấm thân quen. Kết thúc bằng “ha ha” thì tốt rồi nhưng vẫn mong người nhắn sẽ đi qua những ngày thênh thang bằng niềm vui bình yên nhất. Không tin nhắn, con đường vẫn xanh mà!

Tin nhắn đến sau buổi chiều muộn.

Suốt buổi chiều bên nhau, giá mà tôi có thể ôm lấy đôi vai gầy guộc đó. Hoang mang! Nơi này, hơn một năm về trước, chúng ta đã cùng ngồi, chỉ có vai trò là thay đổi. Tôi đã không nói được gì nhiều ngoài những lời sẻ chia nhạt thếch. Tôi lo!

Rồi người sẽ phải bước tiếp. Tôi tin rằng người đã có lựa chọn của riêng mình. Nói gì cũng bằng thừa bởi người đủ thông minh để nhìn thấy. Còn tôi, lúc nào cũng muốn ôm đôi vai ấy!

Một lời cảm ơn là quá khách sáo đấy, người nhắn à!

Tin nhắn đến khi đang ngủ.

Đây là lần thứ 2 rồi. Sáng dậy, thấy tin nhắn mà buồn.

Giữa tầng tầng lớp lớp sóng vô tuyến phủ vây thành phố, những con chữ vẫn líu ríu tìm được con đường của chúng. Vậy mà bạn không tìm thấy tôi! Đó là chiếc điện thoại mà?

Cuối cùng thì bạn đã nhớ những gì muốn nói. Bạn thấy không, dễ gì mà quên được những điều đã từng mấp mé trên bờ môi dẫu đó là khi chuyếnh choáng. Cũng như email hay những dòng note từ ngày xưa ấy. Dễ gì mà quên!

“Rảnh”. Tôi e rằng kể từ những ngày đó, chúng ta đã trở nên “rảnh” hơn rất nhiều rồi. Mà buồn cười là, hình như chính chúng ta muốn thế. “Rảnh” thì có gì xa lạ mà bạn băn khoăn nào? Còn niềm tin, có khi chúng ta cũng cần một Alfred để đốt đi bức thư ấy cho Batman tồn tại. Bruce Wayne có phung phí không?

Tin nhắn đến…

Có một đôi lần, tôi muốn xoá hết. Nhưng vẫn không quên được những hình ảnh loang loáng lướt qua trong đầu. Ngày ấy, ở cây xăng trên đỉnh dốc, tin nhắn đến…

Kungfu Nhieu Huy!




Trông anh thật "đáng yêu" trong tấm ảnh này (dù em biết anh sẽ cằn nhằn cửi nhửi, sẽ la lối, sẽ....giận(???) vì em đã không cho bản thân cơ hội chú thích rằng đây là hình ảnh do nghệ sỹ cung cấp).

Nhưng em, một lần nữa, xác quyết (rất cố tình dùng chữ này của nhạc sỹ Quốc Bảo) rằng ảnh em chụp cho anh luôn đẹp và đáng yêu và rằng em luôn cố gắng giới thiệu anh đến với đông đảo khán giả bằng hình ảnh long lanh nhất của anh (chứ không như ai kia post mấy tấm ảnh xấu xí làm thiên hạ wánh giá em với em M.M (
Marilyn MôngMẹg) quá mạng!!)
Tuổi mới, anh!