Cái sự quen biết của hai chúng ta, từ ngày khởi sự, thấm thoắt mà đã gần 30 năm. Nường của ngày hôm nay, tuổi nhiều gần gấp đôi những ngày đầu e ấp ấy mà nhan sắc cũng giảm đi một nửa. Nhưng đó không phải là lý do mà ta lợt lạt tình cảm với nường. Mấu chốt nằm ở ngay sự vô tâm và độc ác của ta vậy!
Ta, bao nhiêu năm qua, cũng không học được cách bày tỏ tình cảm với nường. Là khi nường cười hí hí đắc thắng hỏi ta qua điện thoại rằng nguồn cơn cuộc gọi này có phải chăng là từ con nhung nhớ đang nhung nhúc trong ta để nghe ta dấm dẳng phủ nhận. Là khi nường ngồi nghe mưa buồn muôn thuở giữa xứ bụi mù trời rồi chép miệng than thầm không biết ta ra đường có nhớ mang áo mưa không; còn ta, lúc đấy đang bận vác dăm ba cái tù và rúc gọi khắp nơi. Hay là khi ta mặt sưng to như cái mâm ngồi chờ cơm bởi nường còn đang mê đắm bên cạnh quyến thuộc nhà nường mỗi lần về thăm ta để rồi thấy thương quá khi nường rụt rè ngồi ăn và kể cho ta nghe đôi ba câu chuyện vu vơ ra bề hối lỗi. Hoặc là khi ta gắt ầm nhà bởi nường cứ dọn đâu mất hết đồ đạc để rồi ân hận khi thấy nường cuống quýt tìm khắp nơi món đồ đã lỡ tay cất quá...kỹ.
Nường, cũng ngần ấy năm, vẫn luôn thẳng thừng và quyết liệt nhất mực khẳng định rằng nường thật thương ta quá đỗi.
Sinh nhật nường, ta chẳng thể nào ở kề bên được. Mấy món quà đã mua, ta đoan chắc, thể nào nường cũng rêu rao cùng làng khắp xóm dù thừa biết ta sẽ quạu quọ khó chịu. Không thể lên chơi với nường bởi ta bận sắp xếp cho mấy cuộc vui khác nữa. Thôi thì, kiểu gì mà nường chẳng nhớ ta, chẳng về thăm ta, khi đấy, ta lại trao quà luôn một thể, nường nhỉ?
Nhớ lần gặp nhau vừa mới, nường thỏ thẻ dụ khị ta dạy sử dụng Internet để cùng nhau khởi sự chat chit nhưng ta lập tức thẳng thừng từ chối. Sau khi nghe ta vẽ vời cái sự phức tạp của cái gọi là En-tẹc-nét (theo cách đọc rất ư là cổ điển của nường), nường gật gù đầy hiểu biết và quyết định dùng di động cho nhanh và tiện (cho dù cái di động của nường không hề dùng đến phonebook bởi nường thuộc làu các số điện thoại quen và quá ngại ngần đeo kính để nhập tên (mắt nường cũng hơi chán chán)). Thôi thì nhân dịp sanh nhật này, để ta đưa chân dung nường lên mạng toàn cầu. Ta biết (ôi, ta - cái - gì - cũng - biết chỉ không biết thương nường), nường sẽ bảo rằng ta thật vô duyên với một nụ cười hí hí trên môi.
Ta, bao nhiêu năm qua, cũng không học được cách bày tỏ tình cảm với nường. Là khi nường cười hí hí đắc thắng hỏi ta qua điện thoại rằng nguồn cơn cuộc gọi này có phải chăng là từ con nhung nhớ đang nhung nhúc trong ta để nghe ta dấm dẳng phủ nhận. Là khi nường ngồi nghe mưa buồn muôn thuở giữa xứ bụi mù trời rồi chép miệng than thầm không biết ta ra đường có nhớ mang áo mưa không; còn ta, lúc đấy đang bận vác dăm ba cái tù và rúc gọi khắp nơi. Hay là khi ta mặt sưng to như cái mâm ngồi chờ cơm bởi nường còn đang mê đắm bên cạnh quyến thuộc nhà nường mỗi lần về thăm ta để rồi thấy thương quá khi nường rụt rè ngồi ăn và kể cho ta nghe đôi ba câu chuyện vu vơ ra bề hối lỗi. Hoặc là khi ta gắt ầm nhà bởi nường cứ dọn đâu mất hết đồ đạc để rồi ân hận khi thấy nường cuống quýt tìm khắp nơi món đồ đã lỡ tay cất quá...kỹ.
Nường, cũng ngần ấy năm, vẫn luôn thẳng thừng và quyết liệt nhất mực khẳng định rằng nường thật thương ta quá đỗi.
Sinh nhật nường, ta chẳng thể nào ở kề bên được. Mấy món quà đã mua, ta đoan chắc, thể nào nường cũng rêu rao cùng làng khắp xóm dù thừa biết ta sẽ quạu quọ khó chịu. Không thể lên chơi với nường bởi ta bận sắp xếp cho mấy cuộc vui khác nữa. Thôi thì, kiểu gì mà nường chẳng nhớ ta, chẳng về thăm ta, khi đấy, ta lại trao quà luôn một thể, nường nhỉ?
Nhớ lần gặp nhau vừa mới, nường thỏ thẻ dụ khị ta dạy sử dụng Internet để cùng nhau khởi sự chat chit nhưng ta lập tức thẳng thừng từ chối. Sau khi nghe ta vẽ vời cái sự phức tạp của cái gọi là En-tẹc-nét (theo cách đọc rất ư là cổ điển của nường), nường gật gù đầy hiểu biết và quyết định dùng di động cho nhanh và tiện (cho dù cái di động của nường không hề dùng đến phonebook bởi nường thuộc làu các số điện thoại quen và quá ngại ngần đeo kính để nhập tên (mắt nường cũng hơi chán chán)). Thôi thì nhân dịp sanh nhật này, để ta đưa chân dung nường lên mạng toàn cầu. Ta biết (ôi, ta - cái - gì - cũng - biết chỉ không biết thương nường), nường sẽ bảo rằng ta thật vô duyên với một nụ cười hí hí trên môi.
No comments:
Post a Comment