Tin nhắn đến vào lúc 2 giờ sáng.
Tôi đang nằm còng queo trên chiếc sofa giữa một thành phố lạ. Cả một ngày chiếc điện thoại lặng im. Thế mà tin nhắn đến.
Người-hơi-quen nhắn tin đúng chuẩn Hà Nội. Niềm nở mà không quá vồn vã. Tự nhiên thấy thật kỳ quặc. Cảm giác lửng lơ như một quả bóng chỉ chực giật đứt dây, bay mất. Nhắn một tin khác cho người-thân-quen. Để nhận được reply. Để biết mình vẫn còn chạm đất.
Tin nhắn đến cuối ngày.
Người nhắn đã tự nhận là vô duyên còn người nhận thì ngần ngại không biết reply như thế nào khi đầu bên kia cũng không biết mình đang mong chờ câu trả lời gì. Bàn tay miết trên những phím bấm thân quen. Kết thúc bằng “ha ha” thì tốt rồi nhưng vẫn mong người nhắn sẽ đi qua những ngày thênh thang bằng niềm vui bình yên nhất. Không tin nhắn, con đường vẫn xanh mà!
Tin nhắn đến sau buổi chiều muộn.
Suốt buổi chiều bên nhau, giá mà tôi có thể ôm lấy đôi vai gầy guộc đó. Hoang mang! Nơi này, hơn một năm về trước, chúng ta đã cùng ngồi, chỉ có vai trò là thay đổi. Tôi đã không nói được gì nhiều ngoài những lời sẻ chia nhạt thếch. Tôi lo!
Rồi người sẽ phải bước tiếp. Tôi tin rằng người đã có lựa chọn của riêng mình. Nói gì cũng bằng thừa bởi người đủ thông minh để nhìn thấy. Còn tôi, lúc nào cũng muốn ôm đôi vai ấy!
Một lời cảm ơn là quá khách sáo đấy, người nhắn à!
Tin nhắn đến khi đang ngủ.
Đây là lần thứ 2 rồi. Sáng dậy, thấy tin nhắn mà buồn.
Giữa tầng tầng lớp lớp sóng vô tuyến phủ vây thành phố, những con chữ vẫn líu ríu tìm được con đường của chúng. Vậy mà bạn không tìm thấy tôi! Đó là chiếc điện thoại mà?
Cuối cùng thì bạn đã nhớ những gì muốn nói. Bạn thấy không, dễ gì mà quên được những điều đã từng mấp mé trên bờ môi dẫu đó là khi chuyếnh choáng. Cũng như email hay những dòng note từ ngày xưa ấy. Dễ gì mà quên!
“Rảnh”. Tôi e rằng kể từ những ngày đó, chúng ta đã trở nên “rảnh” hơn rất nhiều rồi. Mà buồn cười là, hình như chính chúng ta muốn thế. “Rảnh” thì có gì xa lạ mà bạn băn khoăn nào? Còn niềm tin, có khi chúng ta cũng cần một Alfred để đốt đi bức thư ấy cho Batman tồn tại. Bruce Wayne có phung phí không?
Tin nhắn đến…
Có một đôi lần, tôi muốn xoá hết. Nhưng vẫn không quên được những hình ảnh loang loáng lướt qua trong đầu. Ngày ấy, ở cây xăng trên đỉnh dốc, tin nhắn đến…
No comments:
Post a Comment