Tôi đã thật sự sợ hãi. Trong một thoáng tôi cảm thấy như mình sắp mất tất cả. CT Plaza thì nhỏ và tôi đã dặn mẹ đứng ở phía đường Hồng Hà cho tiện. Tôi đã chạy xe quanh tòa cao ốc 2 lần. Có lẽ mẹ đã vào xem hàng hoá gì đấy. Tôi cho xe xuống tầng hầm. Thang máy chậm quá. Khắp tầng 1 không thấy mẹ đâu. Có khi mẹ lại ra ngoài chờ rồi. Tôi chạy ra đường Trường Sơn. Tôi vòng về đường Hồng Hà. Và bây giờ tôi đứng giữa sân chang chang nắng. Thấy muốn khóc. Không lẽ chỉ vì số tiền đó? Tôi nhớ khuôn mặt mẹ lúc bước xuống xe, mêt mỏi vì thiếu ngủ; nhớ giọng mẹ bảo ừ để mẹ đứng bên Parkson cho đỡ nắng. Chỉ mới 5 phút thôi mà! Ở góc này, góc kia, có mấy người lô nhô đứng ngồi. Mà tuyệt không thấy bóng mẹ. Tôi biết hỏi ai bây giờ?
Và rồi mẹ hiện ra. Hiện ra. Mẹ đứng ở phía bên kia đường, mắt nheo nheo vì nắng ngóng về phiá xa xa chờ tôi đến. Đã rất muốn ôm mẹ.
Có lẽ tôi đã quá lo xa. Nhưng tôi vẫn nhớ lần mẹ bị người ta lợi dụng tôi để lấy hết hàng hoá hay khi mẹ làm mất chiếc xe đạp phần thưởng của tôi. Mẹ khóc nhiều lắm. Tối qua, khi nghe giọng mẹ run run trong điện thoại, tôi đã lo như thế. Ngày còn bé, tôi nghĩ mẹ tiếc của. Hôm nay, tôi biết rằng nó hơn thế. Đó là sự tổn thương của những nỗ lực không được đền đáp. Tôi biết mẹ vẫn luôn cố gắng. Và hy vọng. Để bây giờ, điều mẹ nhận được là thế này đây. Ngày ấy, tôi còn quá bé và ngây dại để có thể cầm tay mẹ, xoa diụ những giọt nước mắt tủi thân của người đàn bà truân chuyên một nách hai con không nơi nương tựa. Ngày ấy, tôi cười hì hì bảo con không tiếc sao mẹ lại tiếc. Hôm nay, tôi chỉ muốn ôm mẹ vào lòng, để mẹ khóc, rồi quên hết.
Tôi đã xiết vai mẹ rất chặt. Nhưng mẹ thì không khóc. Mẹ mạnh mẽ hơn tôi tưởng. Trong đáy mắt mẹ là nỗi buồn nhưng trên đôi môi mẹ rủ rỉ những câu chuyện. Dường như mẹ đang an ủi tôi. Dường như mẹ sợ tôi lo.
Bây giờ thì mẹ đang ngủ. Tôi biết rằng Phật dạy ở đời đừng cầu không khó khăn nhưng tôi thật tâm mong mẹ được tráng kiện thể chất và bình yên tâm hồn. Bởi vì tôi còn nhiều nơi muốn đưa mẹ đi, còn nhiều điều muốn kể mẹ nghe và còn nhiều thứ muốn cho mẹ thử.
Bởi vì mẹ thương tôi.
Và rồi mẹ hiện ra. Hiện ra. Mẹ đứng ở phía bên kia đường, mắt nheo nheo vì nắng ngóng về phiá xa xa chờ tôi đến. Đã rất muốn ôm mẹ.
Có lẽ tôi đã quá lo xa. Nhưng tôi vẫn nhớ lần mẹ bị người ta lợi dụng tôi để lấy hết hàng hoá hay khi mẹ làm mất chiếc xe đạp phần thưởng của tôi. Mẹ khóc nhiều lắm. Tối qua, khi nghe giọng mẹ run run trong điện thoại, tôi đã lo như thế. Ngày còn bé, tôi nghĩ mẹ tiếc của. Hôm nay, tôi biết rằng nó hơn thế. Đó là sự tổn thương của những nỗ lực không được đền đáp. Tôi biết mẹ vẫn luôn cố gắng. Và hy vọng. Để bây giờ, điều mẹ nhận được là thế này đây. Ngày ấy, tôi còn quá bé và ngây dại để có thể cầm tay mẹ, xoa diụ những giọt nước mắt tủi thân của người đàn bà truân chuyên một nách hai con không nơi nương tựa. Ngày ấy, tôi cười hì hì bảo con không tiếc sao mẹ lại tiếc. Hôm nay, tôi chỉ muốn ôm mẹ vào lòng, để mẹ khóc, rồi quên hết.
Tôi đã xiết vai mẹ rất chặt. Nhưng mẹ thì không khóc. Mẹ mạnh mẽ hơn tôi tưởng. Trong đáy mắt mẹ là nỗi buồn nhưng trên đôi môi mẹ rủ rỉ những câu chuyện. Dường như mẹ đang an ủi tôi. Dường như mẹ sợ tôi lo.
Bây giờ thì mẹ đang ngủ. Tôi biết rằng Phật dạy ở đời đừng cầu không khó khăn nhưng tôi thật tâm mong mẹ được tráng kiện thể chất và bình yên tâm hồn. Bởi vì tôi còn nhiều nơi muốn đưa mẹ đi, còn nhiều điều muốn kể mẹ nghe và còn nhiều thứ muốn cho mẹ thử.
Bởi vì mẹ thương tôi.
No comments:
Post a Comment