Tuesday, April 21, 2009

Về những chuyến đi ...




Tôi đồ rằng những chuyến đi của mình bắt nguồn từ ngày thơ ấu chỉ quanh quẩn từ nhà ra đến đầu hẻm. Ngày ấy, mẹ tôi bán hàng ngoài chợ quanh năm suốt tháng nên khái niệm “đi nghỉ mát” đối với gia đình tôi thật xa vời và lạ lẫm. Tôi vẫn còn nhớ rõ mình ghen tỵ như thế nào khi tụi bạn hàng xóm mỗi năm lại được cùng cơ quan bố mẹ đi du lịch một lần. Khi đó, tôi chỉ biết đứng sang một bên để nghe kể về những miền đất xa lạ có cái biển to bằng mấy lần Đầm Sen, có sóng vỗ trắng xóa và không thể nào đap vịt trên đó được.

Chuyến đi xa đầu tiên của tôi cũng là biển, Vũng Tàu. Lần đó, nhà hàng xóm cho tôi đi cùng với 2 đứa con nhỏ của họ. Lần đầu tiên tôi thấy biển thật sự chứ không phải là những khuôn hình chật hẹp trên TV hay những câu chuyện hoàn toàn khác nhau và rối rắm của lũ trẻ con hàng xóm “sung sướng”. Tôi nhớ mình đã cố gắng thật ngoan và người lớn.

Những năm cấp 3 chứng kiến rất nhiều những chuyến đi bằng xe gắn máy của bọn chúng tôi. Tất cả các thác, suối lớn nhỏ trong bán kính 100km quanh Saigon chúng tôi đều “xử lý” sạch. Chuẩn bị một chút đồ ăn và lên đường. Những chuyến đi trong ngày chỉ đủ thỏa cái háo thắng so tay lái trên đường, chỉ để nghịch một chút nước suối cạn, leo một ít đá núi thấp. Mà hồi đó thì nhiều tiếng cười!

Những năm Đại học, tôi bắt đầu dư dả. Tiền dạy kèm và học bổng giúp tôi có những chuyến đi xa hơn. Vũng Tàu. Long Hải bắt đầu trở nên tầm thường. Dalat và Phan Thiết trở thành những địa chỉ quen thuộc. Đến mức có khi chẳng cần dịp lễ, Tết gì, cứ cuối tuần là tôi tót lên xe. Mũi Né, Cần Giờ, Cần Thơ, Bến Tre, Phan Rang đã lần lượt bị tôi “chinh phục” trong thời gian này. Đi lúc này đã hơi khác. Tôi bắt đầu tò mò người dân ở đó sống như thế nào. Và học thêm nhiều điều.

Đến bây giờ tôi đã đi thêm được một vài nơi. Nhìn lại những ngày xưa có khi thấy buồn cười. Rõ ràng là những lúc ngồi chép miệng than không biết bao giờ mới đi Hà Nội được, tôi sẽ không thể ngờ, sẽ có lúc, năm nào tôi cũng lang thang các tỉnh miền Bắc đôi ba lần. Hay ước mơ đến thăm các đền đài lăng tẩm ở Huế cũng sẽ không thể hình dung được rằng tôi sẽ thực hiện nó một cách triệt để nhất có thể.

Có một dạo tôi hừng hực lao vào những chuyến đi với một niềm đam mê vô tận. Tôi khao khát kiến thức. Tôi muốn trở thành biết-tuốt. Tôi muốn trở thành một kiểu tự điển sống. Tôi đi không chỉ cho tôi. Mỗi lần lên đường là một hạnh phúc. Tin rằng mình đang hoàn thiện hơn, trưởng thành hơn. Dĩ nhiên là tôi sẽ không thể nào biết tất cả. Đi nhiều luôn làm mình cảm thấy mình nhỏ bé và thiếu thốn. Nhưng tôi biết rằng, những hạt bụi bay ngược trên đường đã chạm khắc nên những đường nét của tôi hôm nay.

Có một dạo tôi trốn tránh tất cả những mời chào. Đi lúc đó luôn làm gợn lên trong tôi những mất mát, những sợ hãi mơ hồ. Dĩ nhiên tôi hiểu rằng chuyến đi đó không có lỗi, tự thân việc đi không có lỗi. Nhưng sự sợ hãi có khi là cái không để giải thích. Tôi rúm ró giữa bốn bức tường, ngại cả chuyện phải lê bước ra đến cửa. Những chuyến đi trở thành một thứ xa lạ và gây mệt mỏi. Ít ai biết tôi đã vượt qua điều đó khó khăn như thế nào!

Bây giờ tôi vẫn đi. Là đi vậy thôi! Những chuyến đi trở thành một người bạn. Không thân, chẳng sơ. Mỗi lần tôi tìm đến (có khi với một mục đích rất ích kỷ), bạn vẫn chìa tay cho tôi và tiếp tục khắc thêm trong tôi những câu chuyện mới. Những câu chuyện sẽ vẽ nên tôi của ngày mai.

Đèo Mã Phục & Thác Bản Giốc - 070409

Monday, April 13, 2009

Sợ hãi thật sự.




Tôi đã thật sự sợ hãi. Trong một thoáng tôi cảm thấy như mình sắp mất tất cả. CT Plaza thì nhỏ và tôi đã dặn mẹ đứng ở phía đường Hồng Hà cho tiện. Tôi đã chạy xe quanh tòa cao ốc 2 lần. Có lẽ mẹ đã vào xem hàng hoá gì đấy. Tôi cho xe xuống tầng hầm. Thang máy chậm quá. Khắp tầng 1 không thấy mẹ đâu. Có khi mẹ lại ra ngoài chờ rồi. Tôi chạy ra đường Trường Sơn. Tôi vòng về đường Hồng Hà. Và bây giờ tôi đứng giữa sân chang chang nắng. Thấy muốn khóc. Không lẽ chỉ vì số tiền đó? Tôi nhớ khuôn mặt mẹ lúc bước xuống xe, mêt mỏi vì thiếu ngủ; nhớ giọng mẹ bảo ừ để mẹ đứng bên Parkson cho đỡ nắng. Chỉ mới 5 phút thôi mà! Ở góc này, góc kia, có mấy người lô nhô đứng ngồi. Mà tuyệt không thấy bóng mẹ. Tôi biết hỏi ai bây giờ?

Và rồi mẹ hiện ra. Hiện ra. Mẹ đứng ở phía bên kia đường, mắt nheo nheo vì nắng ngóng về phiá xa xa chờ tôi đến. Đã rất muốn ôm mẹ.

Có lẽ tôi đã quá lo xa. Nhưng tôi vẫn nhớ lần mẹ bị người ta lợi dụng tôi để lấy hết hàng hoá hay khi mẹ làm mất chiếc xe đạp phần thưởng của tôi. Mẹ khóc nhiều lắm. Tối qua, khi nghe giọng mẹ run run trong điện thoại, tôi đã lo như thế. Ngày còn bé, tôi nghĩ mẹ tiếc của. Hôm nay, tôi biết rằng nó hơn thế. Đó là sự tổn thương của những nỗ lực không được đền đáp. Tôi biết mẹ vẫn luôn cố gắng. Và hy vọng. Để bây giờ, điều mẹ nhận được là thế này đây. Ngày ấy, tôi còn quá bé và ngây dại để có thể cầm tay mẹ, xoa diụ những giọt nước mắt tủi thân của người đàn bà truân chuyên một nách hai con không nơi nương tựa. Ngày ấy, tôi cười hì hì bảo con không tiếc sao mẹ lại tiếc. Hôm nay, tôi chỉ muốn ôm mẹ vào lòng, để mẹ khóc, rồi quên hết.

Tôi đã xiết vai mẹ rất chặt. Nhưng mẹ thì không khóc. Mẹ mạnh mẽ hơn tôi tưởng. Trong đáy mắt mẹ là nỗi buồn nhưng trên đôi môi mẹ rủ rỉ những câu chuyện. Dường như mẹ đang an ủi tôi. Dường như mẹ sợ tôi lo.

Bây giờ thì mẹ đang ngủ. Tôi biết rằng Phật dạy ở đời đừng cầu không khó khăn nhưng tôi thật tâm mong mẹ được tráng kiện thể chất và bình yên tâm hồn. Bởi vì tôi còn nhiều nơi muốn đưa mẹ đi, còn nhiều điều muốn kể mẹ nghe và còn nhiều thứ muốn cho mẹ thử.

Bởi vì mẹ thương tôi.