Monday, January 19, 2009

Đơn giản là thừa nhận thôi.




Hôm trước, chị hùng hồn: "Má là nguyên nhân làm nhà mình không hạnh phúc. Em không hợp với má. Má có nhà có cửa thì má về bên đó chứ!". Hôm nay, chị quyết định học cao học nên nghĩ, thôi để sửa cái phòng dưới nhà lại cho má ở, mỗi tháng đưa má thêm mấy trăm để má muốn mua gì thì mua. Chứ học hành bận rộn, hai đứa nhỏ ai trông?

Anh hay liên lạc với cô. Có khi là nhờ một điều gì đó, có khi là trao đổi một điều gì đó, hoặc có khi chỉ vì anh thích nói một điều gì đó. Quá nhiều điều gì đó thì cô bắt đầu phải gọi tên chúng. Mà cô gọi sai bét nhè. Anh biết nhưng không chỉ. Ai bảo cô không hỏi anh? Và anh vẫn hay liên lạc với cô. Bởi anh cần giúp một điều gì đó, muốn trao đổi một điều gì đó hay chỉ là thích nói một điều gì đó. Mà cũng bởi cô đã quá quen thuộc với những điều đó.

Em chỉ muốn dừng lại ở mức bạn bè. Những khi buồn, khi cần thì em luôn nghĩ đến người bạn tốt vẫn luôn sẵn sàng ở đầu dây bên kia. Đôi lần, sau cuộc vui, em chợt nhớ đến và chép miệng, thôi, đừng gây cho anh ấy thêm hiểu lầm.

Chúng ta luôn phản ứng gay gắt khi có ai đó bảo rằng chúng ta thật ích kỷ. Tính từ ấy quả là một thứ quá khó chịu. Nhưng tôi biết một cách hay hơn, sẽ không phải chứng minh, tranh cãi hay biện hộ: hãy thừa nhận rằng bạn rất ích kỷ. Vì sao? Vì một khi đã thừa nhận là bạn được cấp phép cho sự ích kỷ ấy và các sự ích kỷ tiếp sau rồi. Mà với những người yêu thương ta, bạn càng thừa nhận, họ sẽ càng tìm cách chứng minh rằng bạn sai đấy. Tin tôi đi!

No comments:

Post a Comment