Chuyến đi của tôi bắt đầu bằng việc chạy hồng hộc từ hàng Nem & Nem (buồn cười là chẳng biết tôi nghe thế nào lại thành nem bà Nem làm suốt đoạn đường đến quán tôi cứ xuýt xoa sao mà khéo, có một bà vừa sinh ra đã được số phận chọn để…bán nem) đến điểm tập kết sau lưng khách sạn La Thành. Chả là hôm cả bọn ọp ẹp, mọi người đã căn dặn rằng giờ giấc được liệt vào dạng “chú ý đặc biệt”. Vậy mà mê đắm với mấy cái nem rau, nem xôi, đến khi nhìn đồng hố mới tá hoả: trễ mấy phút rồi. Ôi thôi là chạy! Đến nơi thì rối rít xin lỗi, hùng hục lao lện xe, quanh quất nhìn và phát hiện….ngoài hai bác vừa chào đón mình dưới xe thì chỉ có vợ chồng em Quân đang ngồi đó. Phù phù, thế mà cứ lo! Cuối cùng, hẹn 1pm thì 2pm mới chính thức khởi hành, trong một tiếng trễ muộn đó mình cũng đóng góp được 10’. He he. Xe theo đường Láng chạy qua Sơn Tây, đến Trung Hà thì rẽ trái lên Yên Bái. Thời tiết miền Bắc cuốI tháng 10 thật dễ chịu. Bão số 7 vừa tan vài hôm nên trời quang mây tạnh lắm. Nắng vàng, đường vắng, sông Hồng thao thiết chảy qua những đồng lúa, ruộng ngô xanh ngắt. Thấp thoáng giữa những bụi tre, hàng cây, làng xóm nằm im lìm trong giấc ngủ trưa. Thế là tự nhiên tôi phát hiện ra tôi đang rên ư ử :” Và gió theo em đi về con đường, và nắng theo em trên dòng sông vắng…”. Sao mà êm đềm quá!
Thói đời, chả có cái gì mà êm đềm thế mãi được. Cuối cung đường thơ mộng ấy có một đoạn bị hỏng cộng với mấy trận mưa dầm vài ngay trước đã trở nên lầy lội, nham nhở. Chỉ khoảng 100m thôi nhưng chiếc xe đang chạy thì lăn ra chết giấc, giãy đành đạch mãi vẫn không vượt qua được. Cả bọn bèn lục tục kéo xuống xe….bổ ổi ra gặm. Thế là 14 bạn túm tụm ăn ổI, chụp ảnh và buôn chuyện rôm rả bỏ mặc chiếc xe gào rú ngay đấy. Chỉ có 2 anh lớn là tháo vát, không chấp bọn trẻ, chạy đi tìm đá về hì hụi kê bánh xe. Thế mà bác tài cũng kém tế nhị, đã không khen thì chớ lại cứ gào thét bảo vất ngay đá ra. Thế là lại vất ra. Tình hình quá là tình hình. Và rồi, trong ánh nắng xiên xiên của buối chớm chiều, cao nhân hiện ra. Ở phía ngược sáng ấy, bỗng thấy một người thong dong ngồi trên trâu máy băng qua bãi lầy. Cả bọn nín thở. Theo như phim thì thể nào cao nhân cũng sẽ bày cách chỉ đường cho đoàn người vượt qua gian khó chứ nếu không thì lại quay ngược ra Trung Hà đi đường khác thì có mà tới tết Congo mới đến được Yên Bái. Nhưng mà đây là đời chứ cóc phải là phim, thế là cao nhân luôn mồm bảo đoàn chúng tôi quay lại đi, bãi lầy này là không thể vượt qua đâu, cứ lì lợm mà dấn vào thì có khi muốn quay lại cũng không được. Nói rồi, cao nhân quày quả đi thẳng (dù có quay lại nhìn trộm một lần). Hoang mang dzễ sợ! Nhưng mà ở đời (lại ở đời), cao nhân tắc hữu cao nhân trị. Bác tài bây giờ mới ra tay: quá cáu tiết vì cao nhân kia đã làm nhụt ý chí chiến sỹ, bác bèn hùng hổ quay lên xe, nổ máy ầm ầm, nhấn ga ào ào. Chiếc xe rú lên, cát đá bay rào rào vào “đằng sau” của cao nhân, rồi ì ạch vượt qua bãi lầy. Cả bọn cười phớ lớ, bỏ mặc cao nhân, leo lại lên xe như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Từ đấy trở đi thì đường ngon. Xe cứ bon bon, vun vút. Bác tài có vẻ còn hăng máu sau vụ bỉ mặt cao nhân thành công, bắt đầu trổ thần oai. Đã thấy phong cảnh miền núi và trung du. Đã thấy gập ghềnh và quanh co. Đã thấy lên đèo, xuống dốc. Rồi thấy nôn! Thật ra là không thấy mà chỉ nghe. Nhà em Hà ngồi ngay sau mình hết vợ đến chồng cứ hò, hò mãi. Thật ra chính bản thân mình cũng thấy hơi khó chịu, nôn nao. Có lẽ vì đường nhiều cua quá mà bác tài toàn đạp ga thẳng cánh nên hành khách nào cũng bị sóc lên sóc xuống như đồ chơi của bác ấy vậy. Kinh nghiệm của bản thân là cố mà kìm lại vì hễ nôn được một lần thì sẽ nôn mãi không thôi. Tuy nhiên, trong lúc gay cấn như thế, tôi vẫn kịp lặng ngắm hoàng hôn buông trên vùng cao, khi những vệt nắng vàng trượt dần trên đồi núi nhường chỗ cho bóng tối, khi khói bếp nhà ai mỏng mảnh bốc lên sau hàng cây, khi bên suối, đàn trâu về ngâm mình và lũ trẻ đùa nghịch inh ỏi….
Chạng vạng tối xe đến Văn Chấn. Nói thật, nếu bác tài cứ tiếp tục như thế khoảng mươi phút nữa có khi tôi cũng không cầm cự được. Cả bọn lử đử trèo khỏi xe xuống một quán nhỏ ở trung tâm thị xã vừa nghỉ ngơi vừa để hỏi đường. Theo plan của anh Minh thì tinh thần là nghỉ lại ở Suối Giàng rồi sáng mai đến Bản Hốc bắt đầu hành trình, thậm chí là nếu được thì cố gắng đến để nghỉ lại Bản Hốc luôn. Dưng mà đến đây mới biết, Bản Hốc còn gần hơn Suối Giàng. Thế mới quái! Thôi thì Bản Hốc, Suối Giàng gì cũng được, thẳng tiến thôi!
Hôm nay, dọn dẹp PC thấy cái file tạm, mở ra xem thử, hoá ra là em "Yên Bái" tưởng đã bị virus ăn của mình. Nhưng em này cũng chỉ bằng 1/2 cái mình đã "tâm sự cùng coác boạn thôi". Xem chơi cho vui nhé ! Phải tội, đến đây thì chưa có Yên Bái, các bạn ạ! Bạn nào muốn nghe chuyện ly kỳ Yên Bái thì mời mình café, mình hươu vượn cho nghe!
Có rất nhiều ảnh Yên Bái đẹp dưng mà mình đổ lười, show hàng thế này thôi! He he!

oOo

oOo

oOo

oOo

oOo

oOo

oOo

oOo
