Sunday, January 8, 2006

60




Bắt đầu từ ước mơ được đến Hải đăng Kê Gà (thật ra nó tên là Khe Gà), một nơi mà tôi cứ nghĩ về nó uy dũng, vững vàng trước đầu sóng, ngọn gió như Trương Phi gác ngang thanh Bát xà mâu trên cầu Trường Bản, một nơi mà trong những khao khát của tuổi bé thơ tôi đinh ninh rằng nó xa xôi lắm và không biết đến khi nào tôi mới đặt chân đến được…


Bắt đầu từ một bài báo đọc vội, viết về một Hàm Thuận Nam đang bừng lên sức sống mới khi hàng loạt resort chen vai thích cánh mọc lên trên bờ biển, lấn dần những làng chài hiền lành nép mình sau hàng dương…


Và như thế kế hoạch đi xuyên Hàm Thuận Nam ra đời. Sau một số những trục trặc nho nhỏ, đúng 6h30 ngày cuối cùng của năm 05, cùng một người bạn và chiếc xe gắn máy, tôi lên đường….


 


LONG KHÁNH - THỊ TRẤN NGỦ TRONG SƯƠNG.


Có thể bạn sẽ không tin tôi. Nhưng thật đấy, Long Khánh đón chúng tôi bằng một con dốc lấp loá nắng và bảng lảng sương. Tiếc là với tốc độ chạy xe lúc ấy của mình, tôi chỉ kịp trầm trồ và chỉ cho thằng bạn xem cảnh ấy mà quên cả việc phải lưu lại một tấm ảnh  (thật ra thì không chỉ lần này, suốt chuyến đi tôi còn rất nhiều lần phải tiếc nuối như thế). Xe qua dốc vào Long Khánh và từ cái bất ngờ ban đầu, chúng tôi thật sự lạ lẫm. Cả thị trấn cứ mờ mờ trong sương. Dĩ nhiên là không thể so sánh với Dalat hay Sapa nhưng giữa miền Đông Nam bộ vào một ngày cuối năm, được đi giữa làn sương ấy thật sự đã gây cho chúng tôi nhiều thích thú. Sương vấn vít trên những hàng cây hai bên đường,. Sương  lãng đãng trong những khu vườn xinh xắn. Sương mờ mịt các rừng cao su. Cây cối trong sương cứ xanh um lên. Con đường quốc lộ xuyên qua thị trấn tự nhiên vắng lặng lạ kỳ. Hai đứa mải miết chạy xe chẳng nói với nhau lời nào. Cả thị trấn Long Khánh như vẫn còn đang ngủ…


 


Qua thị trấn được một lúc lâu, tôi mới dần tan cơn mộng mị. Hoà vào dòng xe cộ hối hả ngày cuối năm trên xa lộ, tôi biết rằng từ đây Long Khánh sẽ mãi là một thị trấn ngủ trong sương….


 


 


TAKOU–CÁP TREO VÀ TƯỢNG THÍCH CA NHẬP NIẾT BÀN LỚN NHẤT NƯỚC


Chúng tôi đến chân núi Takou khoảng 10h30’. Ngọn núi nhỏ hiện lên từ xa với hệ thống cáp treo vắt ngang làm chúng tôi thêm hăm hở tăng ga cho nhanh đến địa điểm chính thức đầu tiên của chuyến hành trình. Từ Quốc lộ rẽ vào con đường trải nhựa với những vườn thanh long Hoàng Hậu xanh mát hai bên khoảng 1km là đến chân núi cũng là cổng của Khu Du lịch Núi Takou.


Vì thời gian có hạn và cũng để dành sức cho chuyến đi, chúng tôi quyết định sử dụng cáp treo để lên núi và sẽ cuốc bộ xuống núi. Hệ thống cáp treo ở đây còn rất mới với nhà ga và các khu vực phụ cận được xây dựng hài hoà với cảnh quan thiên nhiên. Chỉ mất khoảng 10’ cáp treo, khách du lịch đã có thể lên đến lưng chừng núi sau khi chầm chậm lướt trên khu rừng nguyên sinh và đỉnh núi nhỏ. Từ đây phóng tầm mắt ra xa chúng tôi đã có thể thấy biển Hàm Thuận Nam xanh ngắt cùng ngọn hải đăng nổi tiếng. Rời khỏi cabin cáp treo ở nhà ga lưng chừng núi, leo khoảng hơn trăm mét theo lối mòn là đến được Linh Sơn Trường Thọ Tự. Đây là ngôi chùa cổ nhất của tỉnh Bình Thuận. Chùa Nuí xây dựng từ năm 1897 do nhà sư Trần Hữu Đức trụ trì. Nơi xây dựng chùa do nhà Sư chọn hiện ở  đỉnh cao 457m nhưng trước đó nhiều năm đã có chùa thờ Phật bằng mái tranh vách đất. Năm 1872 nhà Sư Trần Hữu Đức (1812-1887) pháp danh Thông Âm, pháp hiệu Hữu Đức từ miền trung một mình vượt nuí, xuyên rừng rậm, thú dữ, đường đi khó khăn hiểm trở lên đỉnh nuí Tà Cú tim nơi an tịnh để tu hành. Lúc còn sống, nhà sư còn là thầy thuốc giỏi, tương truyền “ vào năm Tự Đức thứ 33 Canh Thìn (1880) nhà sư đã cứu Hoàng Thái Hậu thoát khỏi bệnh hiểm nghèo bằng thuốc của mình. Vua Tự Đức đã ban sắc và đặt tên chùa là  “ Linh Sơn Trường Thọ” và nhà sư Trần Hữu Đức là “Đại lão Hoà thượng” cũng từ đó chùa có tên Linh Sơn Trường Thọ.


Tiếp tục theo đường mòn lên núi là bắt gặp nhóm tượng Tam Thế Phật: A Di Đà, Quan Âm và Đại Thế Chí. Ba pho tượng có chiều cao 7m được xây dựng ở một khoảng đất rộng. Đây là nhóm tượng đã được xếp hạng di tích quốc gia. Cách nhóm tượng này khoảng 50m, theo các bậc tam cấp ngoằn nghèo giữa rừng già là tượng Thích Ca nhập Niết Bàn. Theo thống kê mới nhất trên báo Thanh Niên đây chính là 1 trong 10 kỷ lục của Phật Giáo Việt Nam, là bức tượng Phật nằm lớn nhất của cả nước. Tượng dài 49m , cao 11m được xây trong vòng 3 năm từ 1963 đến 1966 theo thiết kế của KTS Trương Thành Ý. Theo lời đồn của dân địa phương thì cách tượng khoảng 100m có một hang sâu với các truyền thuyết mà ngay cả người gan dạ nhất cũng không dám xuống đó một mình. Tôi dĩ nhiên không phảI là người gan dạ nên đành đứng bên tượng Phật để mong Phật quang phổ chiếu phù hộ độ trì cho mình mà thôi…


Tới đây thì cái balô nặng gần 20kg của tôi bắt đầu chứng tỏ sự hiện diện của mình khiến tôi không thể nào tiếp tục kế hoạch cũ là cuốc bộ xuống núi mà đành phải ngậm ngùi móc túi ra mua vé cho lượt xuống (dĩ nhiên là mắc hơn một chuyến khứ hồi). Tuy vậy, nhờ thế mà tôi biết được rằng người ta đã xây KDL Takou theo hình một cây guitar và một cây đàn nhị nối nhau bằng một cây cầu ở giữa. Xe điện của KDL đưa khách từ cổng vào đến ga và ngược lại vì thế cũng chạy loanh quanh nhiếu hơn khiến khách du lịch không cảm thấy khó chịu vì mất tiền vô ích để đi một đoạn đường ngắn như thế. Cũng là ý tưởng kinh doanh hay!


 

4 comments:

  1. Chuc mung dua con dau long cua 8 sau 60phut, 60 gio, hay 60... lan gi do da ra doi. Haha. Chuyen di that tuyet voi, nhi?
    Se~ cho*` du'a thu 2 cua 8.

    ReplyDelete
  2. Cam on ban Mong Meg. Dua thu 2 va thu 3 ra roi. Nhung ma lam qua so moi nguoi khiep via. Thoi thi ddanh u'm con va tiep tuc....dde? vay! He he!

    ReplyDelete
  3. Sao doc cu chan chan theo nao 8 oi
    Em cho them chut kich tinh va hap dan vao di

    ReplyDelete
  4. Hic...may phan sau hua hen con chan hon nua anh ah! Phan kich tinh va hap dan chac phai nho anh tu van!

    ReplyDelete