Thursday, February 26, 2009

Vũ quả là một chương trình ấn tượng




Vũ quả là một chương trình ấn tượng.

Dàn dựng. Các tiết mục nối tiếp nhau như không có khoảng nghỉ. Người xem miên man hết vũ điệu này sang bước nhảy khác đến không có thời gian để tự hỏi cái gì sẽ diễn ra tiếp theo, cái gì đang chờ đợi mình. Mà mỗi lần xuất hiện là một lần rực rỡ, rạng ngời. Âm thanh, ánh sáng, phông màn, từng chút từng chút một thực hiện đúng và đủ vai trò của mình (một điều mà mình đã mong ước từ bấy lâu nay). Thậm chí đến cả những video clip dẫn chuyện cũng hấp dẫn, duyên dáng và xúc động bất ngờ bởi trước giờ mình cứ nghĩ chắc làm video clip khó khăn lắm, đòi hỏi kỹ thuật cao lắm nên Việt Nam mình đành phải làm dở lắm.

Âm nhạc. Đóng góp một phần quan trọng trong show diễn này, đối với mình, chính là âm nhạc. Thánh thót bằng những giai điệu Nga, rộn ràng hay réo rắt với những âm giai cổ truyền Trung Quôc rồi ấm áp, thân thiết cùng chầu văn, cùng chèo, cùng tiếng khèn Tây Bắc, cùng nhịp trống Tây Nguyên và cả lời ru của mẹ nữa. Đào Liễu lâu rồi không nghe mà xúc động. Ta vui xoè nhé vừa mới đây mà thoắt cái sống động lạ thường. Chương trình đã quá khéo khi chọn nhạc: không quá quen để thấy nhàm chán mà cũng chẳng quá lạ khiến người xem phân tâm. Thành ra, ngoại trừ nửa cuối cực teen của cái bài số 2, mình rất mong muốn có được một CD soundtrack của Vũ.

Vũ. Thật là chán nếu chương trình cái gì cũng hay mà múa không hay. Mình không phải là đứa thích hay am hiểu gì về múa cả. Xem TV mà có múa là mình chuyển kênh. Xem ca nhạc mà có múa thì ngoài thời gian nhìn ngắm ca sỹ, mình toàn ngồi soi mói vũ công. Mối giao cảm của mình với múa hời hợt lắm. Thích xem Vũ trước hết chỉ là mình tò mò. Vậy mà hôm qua, mình ngồi bệt trên sàn nhà hát xem múa. Mình gục đầu vào lan can xem múa. Mình share một cái ghế xem múa. Chẳng phải vì mình đam mê, nhiệt huyết, mà vì Vũ quá sức tưởng tượng của mình. Những bước chân, những cánh tay, những mông, những ngực, những đáy mắt, những môi cười. Tất cả. Là biểu cảm và thanh khiết. Chỉ bằng vũ và vũ, Linh Nga nói với mình biết bao điều, từ những uớc mơ, khát khao, những mồ hôi, nước mắt, những nhỏ bé và lớn lao. Đâu đó trong đêm,
những ước mơ (hay số phận) dường như đã bắt đầu.

Thì dĩ nhiên, chương trình cũng không phải là toàn bích. Nhưng những điều mà mình chưa hài lòng chẳng qua cũng chỉ là bởi khi mình quá yêu thích cái gì thì mình cứ mong nó phải hoàn hảo, phải tuyệt vời hơn nữa. Thôi thì để dành lại đó, để lần sau đi xem Linh Nga, mình sẽ lại được toại nguyện.

Mình muốn cám ơn Linh Nga.
Vì những gì đã nói. Vì một buổi tối.

Vũ quả là một chương trình ấn tượng.