Ốm.
Anh thì sợ ốm. Thành ra anh nốc thuốc như điên mỗi khi anh thấy hơi khác thường. Thành ra anh bắt bạn bè anh nốc theo anh mỗi khi có người lỡ buộc miệng than đắng môi nhạt miệng. Thành ra anh cũng ít ốm. Nhưng khi cơn đau ốm lặng lẽ dí dao vào sườn anh không kèn, không trống thì anh bó tay quy hàng. Như chiều nay chẳng hạn.
Anh đi công tác. Anh nói chuyện với khách hàng rôm rả. Anh nói chuyện với đồng nghiệp rôm rả. Vậy mà khi vừa dập cánh cửa xe lại sau lưng anh biết rằng mình chắc chắn là đang ốm. Bất ngờ mà hiển nhiên không cách gì chối cãi.
Quờ quạng lên văn phòng làm cho nốt mấy việc dang dở, anh xin phép sếp cho về sớm. Còn 15’ là hết giờ làm. Sếp dán vào khuôn mặt tái xanh của anh một cái nhìn lạ lẫm rồi cũng gật đầu.
Quãng đường 10’ về nhà tự dưng dài bất thường, đông xe bất thường, đèn đỏ nhiều bất thường và anh bất thường. Chỉ vừa qua được 2 cái ngã tư là anh bắt đầu thấy đầy ứ trong cổ họng và dù đã cố gắng đưa xe vào lề thì anh cũng không ngăn kịp cơn “phún xuất” bất ngờ của mấy thứ anh vừa ăn hồi trưa. Thậm chí một ít còn không kịp lao xuống mặt đường mà vương lại ngay trên xe. Anh lồm cồm đứng xuống bên vỉa hè đợi chờ cơn thịnh nộ tiếp theo của bạn dạ dày thì có vẻ sau khi thấy mình chỉ vừa thị uy mà nạn nhân đã xanh như tàu lá chuối, bạn này khinh bỉ khoanh tay đứng nhìn chứ chẳng thèm nổi cơn nữa. Nghe ngóng một chặp, anh tự nhủ chắc đã xong và cố gắng phi về nhà. Phải uống thuốc nữa chứ. Mà thuốc lúc nào chẳng đầy nhà!
Hôm nay mát trời nên nhà anh mát mẻ. Đẩy cửa bước vào nhà đã thấy nhẹ nhàng và yên tâm biết bao nhiêu. Bây giờ thấy cũng bớt mệt và chỉ hơi buồn ngủ. Ah ha, hẳn là do ngủ ít quá đây mà. Thế này thì chẳng cần thuốc gì, không lẽ lại đi chơi thuốc ngủ. Thế là anh thiếp đi trong suy nghĩ:” Ít ra mình cũng phải mệt mệt như vầy sau bao lâu mới bình thường chứ…”
“Người bình thường” thức dậy đúng 1h sau đó. Bằng một cơn buồn nôn kinh thiên động địa. Anh chẳng biết anh lao vào nhà tắm như thế nào nhưng anh biết rằng cơn “phún xuất” lần 2 này có cường độ gấp mấy lần cơn cách đấy 1h. Khi anh vừa kịp bám tay vào thành toilet thì tất tấn tật mọi thứ tuôn ra như thác lũ. Mà có phải nó tuôn ra nhẹ nhàng như khi nó đi vào đâu? Bụng cứ quặn lên còn xương sườn cứ thắt lại. Đứng không được mà nửa ngồi nửa quỳ lại càng không yên. Cơn này chưa xong thì cơn khác tràn tới. Và hậu quả là một ít cái thứ nhầy nhụa, lợn cợn ấy trào lên cả mũi anh. Khỏi phải nói cũng biết cảm giác ấy khó chịu như thế nào. Vừa bỏng rát, vừa tanh tưởi. Khi cơn buồn nôn qua đi, anh vẫn thấy sợ hãi vì cái mùi còn vương vất trong mũi mình dù anh đã dùng bao nhiêu khăn giấy ướt để hỉ sạch nó. Sực nhớ ra mình có một cái hẹn chiều nay mà mình nhất định phải có mặt ở đó, anh ngại ngần nhắn 2 tin nhắn rồi lại chìm vào giấc ngủ thậm chí không kịp chờ tin nhắn trả lời, chỉ thoáng qua trong đầu: “Nôn hết thức ăn mà vẫn làm việc được, thật là lạ, cứ như nói không ra hơi mà vẫn hát được…”
Giấc ngủ sau đó thì toàn mộng mị. Bao nhiêu chuyện cũ mới đan xen vào nhau chẳng biết đường đâu mà lần.
Lần thứ hai thức dậy cũng chừng 1h sau đó. Lần này bên cạnh một cơn buồn nôn mới thì nguyên nhân còn thêm cái điện thoại cứ rền rĩ vì có msg mà không xem. Mà chẳng còn gì để nôn vẫn buồn nôn mới sợ. Mật xanh mật vàng cứ gọi là tổng biểu tình. Mà bấy giờ mới biết thà có cái để nôn còn sướng gấp vạn lần nôn khan thế này. Bạn dạ dày chẳng còn gì để tống ra nên có vẻ rất dằn dỗi, cứ vật mình vật mẩy như thế anh có lỗi đã nôn sạch từ 2 lần trước để lần này chơi trò này chán ơi là chán! Vật tới vật lui một hồi bạn thất vọng thật sự và cóc thèm đếm xỉa với anh nữa. Có lẽ bạn chê anh là “yếu bày đặt ra gió” vậy!
Anh lết vào giường nằm với một suy nghĩ là phải bù nước ngay. Ói mửa kiểu này mà không bù nước là rất nguy hiểm. Nhưng mà từ chỗ nằm đến tủ lạnh là quá xa. Những 3m. Tay chân anh thì nặng như đeo đá còn đầu anh thì váng vất mà lại còn thoang thoảng cái mùi kinh khiếp ấy. Mò mẫm trong bóng tối tự nhiên đụng phải chai nước mà có lần anh mang ra cho 1 người uống nhưng họ không đụng đến. Cũng vài tuần rồi. Ôi, nhưng lúc này mà còn băn khoăn gì. Thế là anh nhấp vài ngụm rồi lại dật dờ đi vào giấc ngủ. Những giấc mơ lần này rõ ràng hơn. Thấy cả chuyện tương lai. Chỉ là anh không rõ anh đang mơ hay anh đang tưởng tượng mà thôi.
Lại thức dậy. Không còn buồn nôn nữa. Chỉ là mệt. Anh nghĩ anh phải ăn gì đó và uống thuốc. Mà thật ra cũng không biết mình đang bị cái gì. Rối loạn tiêu hoá hay phải gió gì nữa. Mà mệt không nhấc nổi mình dậy. Gọi một vài cuộc điện thoại. Mọi người đang bận rộn với công việc của họ còn anh thì chẳng biết sao không dám mở miệng nhờ vả. Thấy ngại ngần. Vừa may có một người bạn đang ở gần nhà. Thế là có cháo và thuốc. Ăn được 1 chút. Cười khặc khặc được 1 chút. Và bạn về khi mắt anh díp lại…
Lần này anh lại còn mơ hoành tráng hơn. Hình như anh đã nói mê một đôi câu gì đó…
Tỉnh.
Bây giờ thì anh tỉnh. Tỉnh như sáo sậu. Giữa đêm giữa hôm như thế này. Anh trở mình mãi cũng không tìm lại được giấc ngủ. Mơ mộng gì cũng xách dép chạy tuốt. Bệnh tật cũng chỉ còn là chút rã rời chân tay và thoáng cái mùi nôn mửa đâu đó. Anh chong mắt nhìn vào khoảng tối nhờ nhờ trước mặt và thấy lười nhác tràn trề thân thể. Mà nằm đấy cũng chẳng biết để làm gì?
Ngồi dậy mở máy tính. Cảm giác như mình bị mất liên lạc với thế giới lâu lắm rồi(?!?). Một dãy icon của Y!M xám ngắt. Mọi người đã đi hết hay là ẩn mình ngay ở đấy. Cũng chẳng muốn gọi ai. Không lẽ lại than van rằng ôi anh/em vừa ốm đấy, mà bây giờ anh/em lại chẳng ngủ được, lạ thế em/anh nhỉ? Nghĩ đến đã thấy vô duyên.
Nghe 1 Cd cũ và viết mấy dòng nhảm nhí này chờ trời sáng.
Ngày mai còn nhiều việc mà chẳng biết cơn ốm đã đi hẳn chưa nữa?