| Cuộc sống… | | hãy… |
| như một cơ may | | nắm lấy nó |
| rất đẹp | | chiêm ngưỡng nó |
| như một giấc mơ | | đón nhận nó |
| như một thử thách | | hãy đáp ứng nó |
| như một trò chơi | | chơi với nó |
| như một gia tài | | gìn giữ nó |
| như tình yêu | | thưởng thức nó |
| như nỗi buồn | | vượt qua nó |
| như lời hứa | | cố thực hiện nó |
| là bí ẩn | | khám phá nó |
| là cuộc chiến | | chấp nhận nó |
| là cuộc phiêu lưu | | can đảm lên |
| là một bài ca | | hoà giọng cùng nó |
Và cuộc sống thì vô cùng tuyệt vời, đừng bao giờ phá huỷ nó, T. nhé!
Thân thương,
Be.
Kem, góc Đồng Khởi, ngày….tháng….năm…
Tôi và Be ngồi bệt dưới đất. Ngực tôi hơi rỗng một tí. Ngậm từng thìa kem café. Vị ngọt trên đầu lưỡi còn cái lạnh trườn qua cổ họng. Mà không thấy dịu.
Câu chuyện lang thang qua các nẻo đường khác. Tôi nhìn sang tòa cao ốc sang cả bên kia. Ý nghĩ mảnh như khói bốc lên. Rồi tự nhiên hóa ra đám lửa. Đầu tôi ong ong khúc intro của một bài hát.
Be đoán ra ngay bài hát ấy. Có thể tôi đã bật lên thành lời. Níu vội cái ý nghĩ vừa trôi về phía chân trời, tôi quay trở lại câu chuyện. Be vẫn kể. Tôi nghe và ý kiến. Nhưng đôi mắt ấy xuyên qua tôi. Tôi thấy mình yếu hẳn. Mà sao an toàn!
Yaourt, góc Hai Bà Trưng, ngày…tháng…năm…
Ba cái ghế con. Thiên hạ ào ào qua lại. Còn câu chuyện thì toàn……..thiên hạ. Rồi tự nhiên Be xuất hiện, bất ngờ không báo trước. Tôi luống cuống, ngập ngừng chạm tay vào. Đám mây mù tự nhiên phát sáng? Tôi thấy Be từ phía sáng ấy. Nhưng chỉ là những đường viền khép lại một khối đen. Mà tôi ước gì cái khối đen nhỏ bé ấy có thể thong dong hơn thế.
Bạn hỏi lại tôi. Tôi thật sự không nhớ. Nhưng tôi khẽ cười. Bạn vẫn thế. Và Be vẫn thế.
Café, góc đường Pasteur, ngày…tháng…năm….
Tôi ngồi đó. Và Be ngồi đó. Tôi để một nửa trí óc của mình lang thang trên ….trời, cho mây và gió đưa đi, qua những tán lá, qua những ngọn đèn, qua cả toà cao ốc choáng hết tầm nhìn của tôi về phía chân trời. Be để hồn mình ra khoảng trống trước mặt. Cho đến khi..
Tự nhiên tôi thấy mình bị bỏ rơi. Be có biết tôi đang như thế nào không? Hẳn là không! Chắc Be không nghĩ ra. Tôi còn chưa nghĩ ra.
Tôi thấy mình buồn cười. Nghĩ về cả cái thế giới còn lại mà tôi luôn cố ý bỏ quên. Thế là tôi nhảy xổ vào thế giới của Be. Để khỏi thành một phần bị bỏ quên. Hơi nhố nhăng 1 chút. Nhưng hình như Be cũng chẳng phiền…
Café, Mạc Đĩnh Chi, ngày … tháng….năm…
Be ngồi nghe tôi nói. Ánh mắt thoáng sáng lên đắc ý. Tôi nhủ thầm: “ Biết giỏi rồi mà!”. Tôi im thì Be nói. Những chuyện xa xôi hay gần gũi. Có khi nó không hợp với tôi. Nhưng tôi thấy một phần của mình ở đấy. Sòng phẳng. Mà hơn cả thế. Tôi thấy có một bàn tay.
Tôi hơi lơ đễnh một chút vì phải nhắn một cái tin. Hơn nửa bộ não dồn sức vào đấy. Hình như Be không biết. Đến giờ tôi vẫn tự hỏi: nếu Be biết, Be sẽ nói thế nào?
Chanh muối, Thủ Khoa Huân, ngày…tháng…năm…
Tôi bắt đầu thấy nhớ Be. Tính xấu thế đấy. Lợi dụng người ta rất trắng trợn. Câu chuyện thỉnh thoảng lại gián đoạn bới…….xe cộ. Đầu óc tôi tệ đến nỗi không thế nhớ được gì ngoài ty tỷ những điều “quý báu” đang bị vất lăn lóc. Be nói rất nhiều. Tôi chỉ ngồi nghe. Và chống đỡ. Những thành trì tôi cố xây dựng cứ vụn vỡ dần.
Tôi nhìn vào mắt Be. Sao mà ướt thế? Tôi khẽ chớp mắt. Khô khốc. Và tôi bật cười.
Coca, trà đá và nhiều quá những con đường. Be yên tâm. Khi nào mắt T. cũng ướt như mắt Be, khi đấy T. sẽ……