Friday, February 23, 2007

Hết đêm nay là sáng mai!




Lâu rồi chẳng viết blog. Có mấy lần định viết nhưng sau vì chẳng có lời hứa nào với ai nên không có động lực hoàn thành. Hôm nay cũng không có lời hứa nhưng vẫn viết vì tự nhiên nhớ ra có lần Meg remind cái description của blog tôi là “Hope it’s useful”. Cái sắp viết cũng hy vọng là có ích. Cố mà đọc đến cuối nhé!

Cách đây 3 ngày một người bạn rủ đi nghe Thiền sư Thích Nhất Hạnh giảng ở chùa Pháp Vân. Thiền sư này thì rất nổi tiếng ở hải ngoại và nghe đâu mỗi lần ông giảng thì người nghe phải mua vé đến tận vài chục đô. Thế là sẵn nhân dịp mẹ vẫn còn ở đây, chở mẹ đi cùng luôn.

Đông ơi là đông! Cái chùa thì xa mà Phật tử kéo đến nghe nườm nượp. Không biết trong số Phật tử đó có bao nhiêu người nắm được “giá vé nghe giảng” của Thiền sư ở hải ngoại như tôi mà đông đảo thế? Nhà chùa đã chuẩn bị sẵn một số ghế ngồi nhưng do Phật tử đông đảo quá nên đa số toàn phải đứng hoặc ngồi bệt trên sân chùa. Khi 3 người chúng tôi đến nơi thì “Sư ông” (các sư gọi Thiền sư như thế) vẫn chưa đăng đàn. Một sư cô đang dạy cho mọi người cách Thiền bằng 3 bài hát cải biên dân ca. Nhưng mà vì bỏ mất đoạn đầu nên không biết làm sao mà kết hợp được chuyện hát và chuyện thiền. Cũng may sau đó sư cô chuyển sang hướng dẫn cách Thiền khác (đây cũng là một nội dung chính trong bài giảng của thầy Thích Nhất Hạnh nên để phần sau nói cho tập trung luôn).

Cuối cùng thì Thiền sư cũng xuất hiện. Đầu tiên, ông đề nghị mọi người hãy cùng nghe ông và các sư thầy, sư cô (sắp thành hai đội tả, hữu bên sập mà Thiền sư ngồi) đọc một bài kinh bằng…tiếng Anh. Bài kinh này theo Thiền sư là có khả năng an ủi tâm hồn, hàn gắn vết thương, công kích những u chướng trong cơ thể người nghe; thậm chí, người ở xa không có cơ hội được nghe mà chúng ta tập trung tinh thần thầm gọi tên họ trong lúc đang nghe thì những khổ nạn họ đang gặp cũng được giảm đi ít nhiều. Thật tình là khi nghe hết công dụng của bài kinh này thì tôi … không tin lắm. Nhưng nghĩ lại, hẳn nội dung của nó cũng nhằm cầu chúc cho mọi người có được hạnh phúc, bình yên thì nhân dịp mình cũng có mặt ở đây cũng không nên bỏ qua cơ hội này. Thế là nhắm mắt định thần gọi tên một vài người với hy vọng (dù ít thôi) là bài kinh sẽ phát huy tác dụng mỹ mãn. Cũng mong sớm có cơ hội kiểm chứng tác dụng ấy. Mà lạ lắm, lần đầu tiên trong đời mới thấy, bài kinh này được các sư ngân nga, chia bè như là ca đoàn nhà thờ vậy. Nghe rất êm ái. Phải tội tiếng Anh của tôi vốn kém mà các sư ngân nga, chia bè cũng nhiều nên nghe chỉ loáng thoáng cái gì mà “happiness”, “peace in mind”,..

Kết thúc bài kinh là Thiền sư Thích Nhất Hạnh bắt đầu giảng. Đây là cái mà tôi muốn nói qua blog này. (Nhưng đúng là bản tính, hễ không nói thì thôi chứ đã nói là nói dài, nói dai và nói dở; đồng thời cũng khẳng định luôn là rất ít khi không nói). Thật ra nhiều người chưa hiểu nhiều về Phật giáo chắc không biết rằng mỗi bài giảng đều có nhắm vào đối tượng người nghe nhất định. Cùng một nội dung ấy nhưng đối với từng nhóm đối tượng các sư sẽ có một nôi dung giảng khác nhau. Hôm ấy, ở chùa Pháp Vân, đối tượng chủ yếu là giới bình dân nên bài giảng rất đơn giản. Tựu trung lại, Thiền sư nhấn mạnh hai vấn đề sau:

  • Việt Nam là nước có truyền thống Phật giáo lâu đời nhưng người dân Việt Nam chưa biết phát huy hết những giá trị của Phật giáo. Người dân chúng ta chủ yếu là đi chùa, thắp hương, cúng dường mong mỏi những việc làm đó sẽ tạo phước (rất mơ hồ) cho mình về sau trong khi có những điều Phật dạy hữu dụng ngay cho chúng ta thì chúng ta không hiểu, không biết cách ứng dụng. Thiền sư khẳng định rằng: “Tu là để hạnh phúc ngay hôm nay chứ không phải là cầu hạnh phúc ngày mai”.
  • Để minh họa cho điều đó, Thiền sư hướng dẫn mọi người cách thiền. Ở đây tôi xin phép không nói đến Thiền là gì (vì tôi cũng không biết nữa), chỉ muốn nói một chút về tác dụng của nó là giúp cho người thiền có được thân tâm an lạc. Cả thể xác và tâm hồn của người thiền được nhẹ nhàng, thảnh thơi. Và sau đây là 2 cách thiền đơn giản nhất mà Thiền sư đã hướng dẫn:

- Ngồi xếp bằng, mắt mở nhìn về phía trước khoảng 1m hay có thể nhắm nếu tinh thần minh mẫn (chủ yếu là sợ nếu mệt mà nhắm mắt sẽ…ngủ gật). Tập trung suy nghĩ vào hơi thở của mình. Mình hít vào thế nào, luồng khí đi đến đâu, đang qua chỗ nào? Mình thở ra như thế nào, luồng khí đi đến đâu, đang qua chỗ nào? Thiền sư còn dạy thêm một bài kệ nhỏ bổ trợ khi hít, thở: “Thở vào tâm tĩnh lặng. Thở ra miệng mỉm cười”. Nói chung, với ngộ tính thấp của mình, tôi đúc kết rằng, khi thiền, cố hết sức tập trung vào hơi thở của mình. Quên hết mọi chuyện đi. Chỉ có hơi thở là điều mà mình quan tâm.

- Đi. Bước từng bước nhỏ (dĩ nhiên, nên bước trong nhà, trong phòng hay chỗ nào an toàn chứ đừng bước nhỏ ngoài đường mà xe tông hồi nào không hay). Bài này cũng như bài trước. Khi bước chúng ta tập trung hết tinh thần vào việc chúng ta đang bước đi và hơi thở của mình. Và dĩ nhiên là quên hết mọi chuyện đi.

Thế tác dụng của những việc trên là gì? Thiền sư có giảng rất nhiều nhưng thật tình là tôi không hiểu hết hay không thể hiểu hết. Tuy nhiên, cá nhân tôi thì hiểu một điều. Thật ra nó cũng không xa lạ gì với tôi. Trước đến giờ, tôi vẫn hay chia sẻ với bạn bè về cách vượt qua những bế tắc của mình là đi ngủ. Ngủ được 1 đêm, tôi có niềm tin rằng đêm khủng khiếp như thế cũng qua thì tôi vẫn có thể sống được. Qua được một đêm thì sẽ qua được những đêm kế tiếp. Còn ở đây là khoảnh khắc. Tôi tin rằng ai trong chúng ta cũng vậy, có những lúc chúng ta cảm thấy như mình không thể tiếp tục được, mình mệt mỏi quá rồi, mình đã đi vào đường cùng rồi. Thì đây, bạn hãy thử hít thở hay đi từng bước nhỏ với tất cả tâm trí của mình trong từng hơi thở, từng bước đi xem sao. Rõ ràng, có 1 khoảnh khắc nào đó bạn quên bẵng đi vấn đề của mình. Mà khi đã quên được nó 1 lúc nghĩa là có lúc nó không thể giết bạn được. Mà nó không giết bạn được một lúc thì cũng có nghĩa nó chẳng mạnh như bạn nghĩ trước đó đâu, bạn vẫn có thể giải quyết nó mà. Tôi nghĩ đơn giản vậy đấy. Từ một khoảnh khắc giải thoát sẽ nhân lên dần và tôi hiểu rằng tôi sẽ không chết vì những gì đang dày vò mình, nó không giết được tôi và công việc của tôi chỉ còn là giải quyết nó chứ không phải là chịu đựng nó. Đơn giản hơn nữa, chỉ vài hơi thở chúng ta sẽ lấy lại được bình tĩnh tránh được những quyết định vội vàng và bồng bột. Thế thì có mất gì đâu mà không thử chứ?

Nói chung Thiền sư nói rất nhiều. Tôi thì suy nghĩ một chút. Thấy vỡ ra vài điều. Chắc là nên bớt cúng dường đi. Chắc là nên tập bình tĩnh hơn. Chắc là đêm nào mình cũng qua được. Chắc là khoảnh khắc nào mình cũng qua được.

Bạn đọc đến đây có muốn thử không? Nếu bạn thử, và phát hiện ra cái gì hay ho thì share nhé!

Đầu năm mà nói những chuyện này để khoe dốt thì cũng hơi buồn cười. Nhưng mà toàn bạn bè ấy mà. Miễn nó có ích, dù chỉ với 1 người thì đã mừng rồi. Hope it’s useful mà!