
ĐỪNG ĐỌC NẾU EM KHÔNG THÍCH BUỒN. VIẾT BLOG LÀ ĐỂ EM TỰ QUYẾT ĐỊNH THỜI ĐIỂM ĐỌC MÀ!
CÔ: Anh đi khỏi và tự nhiên cô thấy trống trải khủng khiếp. Cô type:
Thế giới vắng anh của em bỗng trở nên im ắng quá!
* * *
ANH: Chính thức thì anh đến để giải độc. Trong căn nhà tồi tàn, bẩn thỉu ở ngoại ô Wroclaw mà người ta gọi là bệnh viện tâm thần ấy. Nhưng anh muốn nói với em điều này, mặc dù thật xấu hổ , rằng hàng vốc thuốc mỗi sáng và chiều cũng không thể hữu ích cho anh hơn là những bi kịch và phiền muộn của mọi người. Trong cái đầm lầy của nỗi buồn, sự vô lý, lòng thù hận và ai oán thế giới, chúng như những sợi dây thừng để người ta bám vào và leo lên từng tí một.
* * *
Em đã nhiều lần hỏi anh về những người phụ nữ của anh. Những gì em sẽ đọc nhiều khi gây sốc và tràn ngập nỗi buồn. Vì vậy em đừng đọc bây giờ nếu em không muốn buồn. Cũng chính vì vậy mà anh viết cho em email này thay vì trả lời trực tiếp trên ICQ. Cái chính là để em tự quyết định thời điểm đọc thư.
Thực ra cho đến lúc này, trong đời anh, chỉ có một người phụ nữ. Là Natalia.
Một buổi trưa tháng giêng, ở ô cửa lấy súp trong nhà ăn bách khoa, anh ngồi ngay trước chậu đựng thìa và bánh mì để rồi cảm thấy mặt và tay mình bỏng rát khi một cô gái bị người khác xô phải và hất cả bát súp nóng lên người anh. Anh muốn văng tục. Nhưng anh bắt gặp ánh mắt cô ấy. Xanh biếc. Hoảng sợ. Đẫm nước. Hai tay cô ấy chắp lại như cầu nguyện và cô ấy thậm chí không thốt lên được lời nào. Rồi cô ấy kêu lên âm thanh gì đấy không rõ và đột ngột bỏ chạy. Chị đừng chạy. Hoàn toàn không nóng tí nào. Không làm sao đâu mà. Thật đấy. Người phụ nữ lớn tuổi nãy giờ vẫn đi cùng cô chạy theo. Còn anh, đó là lần đầu tiên anh được nói chuyện cùng Natalia.
Từ hôm đó anh mong gặp cô ấy. Anh đến nhà ăn vào tất cả các ngày và ngồi ngay trước ô cửa phát súp. Hơn 1 tháng. Cô ấy bặt tăm.
Chủ nhật. Anh đến thư viện trên chuyến tàu điện đông nghịt các giáo dân đi lễ về. Ở một khúc quanh có ai đó nghiêng người, tựa vào anh. Người ấy không có lựa chọn nào khác trên chuyến xe ken đầy người thế này. Anh ngạc nhiên nghẹt thở. Là chị! Cô ấy nhắm mắt không nói. Bọn anh cứ đi như thế. Ép sát vào nhau. Và anh chỉ cầu cho tình trạng này mau chấm dứt. Thật nhanh. Anh lên và hẳn cô ấy không thể nào không nhận ra điều đó.
Sau vài tuần thì anh nắm được lịch của cô ấy. Nhưng cô ấy đi đâu cũng có người phụ nữ kia đi cùng. Một tháng sau, thứ năm, ngày mà anh biết họ sẽ ở nhà, anh đã quyết định. Ôm tất cả các cành hoa lili của cửa hàng trong thị trấn, anh bấm chuông để rồi muốn bỏ chạy. Không kịp. Người phụ nữ đã mở cửa. Cháu có thể nói chuyện với…với…. Natalia? Bác là mẹ Natalia. Anh không thể. Nhưng anh cứ vào đi.
Cô ngồi đó. Nhìn anh chăm chú. Cái này là của em. Em có thích lili không? Im lặng. Cô đến bên anh, nhận hoa và im lặng. Natalia rất thích. Nhưng nó không thể tự nói với anh về điều đó. Em nó bị câm và điếc.
Lần đầu tiên bọn anh được ở một mình bên nhau. Anh tên là Jakub. Kể từ hôm em đổ súp lên người anh, lúc nào anh cũng nghĩ đến em.Anh có thể thỉnh thoảng gặp em được không?
Natalia nhìn anh bất động. Cô ấy không giúp anh. Lúc nào cô ấy cũng giúp anh khi trò chuyện. Nhưng lần này thì không. Anh phải cảm thấy từ phút đầu tiên và mãi mãi sau này, rằng cô ấy là người khuyết tật.
Anh tìm thấy một tờ giấy và viết cho cô. Cô ấy nhìn xuyên thấu vào mắt anh. Để làm gì cơ chứ?Anh sẽ đến đây và chúng mình sẽ viết? Anh sẽ rủ em xem phim và em thậm chí không thể nói với anh rằng em có thích phim ấy không? Anh sẽ rủ em đến chỗ bạn bè anh và em sẽ không nói câu nào? Anh cần điều đó làm gì?
Cô ấy khóc. Và anh phải ra về.
Hai ngày sau. Anh vẫn đến chỗ phát súp. Natalia ngồi đó. Đẩy về anh tờ giấy. Em tên là Natalia. Không lúc nào em không nghĩ đến anh kể từ hôm em đổ súp lên người anh. Em có thể thỉnh thoảng gặp anh được không?Anh yêu cô ấy ngay từ lúc đấy.
Natalia chỉ sống cùng mẹ. Bà là một nhà trùng tu di tích nổi tiếng trong khi bố cô là cán bộ đảng uỷ địa phương. Họ chia tay nhau sau khi ông tự thú một bí mật khủng khiếp và tự nguyện rời khỏi nhà. Bà nuôi dạy cô một mình, không bao giờ nói một điều gì xấu về ông, không cấm Natalia gặp ông nhưng cũng không bao giờ cho ông đặt chân vào nhà. Natalia đã là mục đích sống tối thượng của bà. Và để yêu cô ấy bên người mẹ như thế thật khó. Bà chấp nhận sự tồn tại của anh như chấp nhận bó bột cho cái chân gãy. Bắt buộc phải có, rồi sẽ qua đi và lại như trước đây.
Với bà, anh đã chiếm Natalia của bà từng chút một. Cô ấy đứng trước cổng trường anh để là người đầu tiên biết anh thi ra sao và ôm chầm lấy anh. Cô ấy biết khi nào anh lạnh, khi nào anh nóng. Cô ấy đọc những cuốn sách anh thích để có ý kiến riêng và tranh luận với anh. Cô ấy chẳng thấy chút gì hấp dẫn ở môn Toán nhưng lại thích khiêu khích anh để nghe anh thuyết phục. Cơ bản vì cô ấy biết anh thích thuyết phục và lấn lướt cô ấy .
Thậm chí, cô ấy mua máy nghe đĩa.
Em có hình dung được không? Cô ấy mua cho anh những cái đĩa mà chính mình không thể nghe. Và yêu cầu anh kể cho cô ấy về âm nhạc.
Anh học tốc ký. Anh học lớp ngôn ngữ ký hiệu. Anh đứng trước mặt cô ấy. Hai ngón tay trỏ hai lần dưới xương đòn. Vẫn hai ngón tay ấy hai lần về phía người đối diện. Chỉ đơn giản thế. Anh yêu em. Hai lần dưới xương đòn. Hai lần phía người đối thoại…Natalia đã quỳ dưới chân anh. Và khóc.
Tất cả với Natalia đều đơn giản và tự nhiên. Như hôm cô ấy mời anh đến nhà ăn tối khi mẹ đi vắng. Cô ấy mở nhạc, vào phòng tắm một lúc rồi bước ra cùng chiếc chemise gần như trong suốt cùng một mảnh giấy. Jakub, anh mang cho em nụ cười và nước mắt. Suốt tối em cứ phân vân mãi. Phải thú thật với anh rằng gần đây điều mà em mong muốn nhất là đưa anh đến đỉnh điểm. Mặc dù điều này thật phi lý, bao giờ Natalia cũng đề nghị anh thì thầm, không phải nói mà là thì thầm, những gì anh cảm nhận mỗi khi anh đặc biệt thích. Thật ra, anh luôn thì thầm.
Từ ngày đầu tiên, Natalia đã miêu tả thế giới của mình cho anh. Cô ấy viết. Anh chưa thấy cái gì mà cô ấy không viết ra được. Thậm chí, cô ấy còn nhìn thấy nhiều hơn chúng ta. Khiếm thính với thế giới thực, cô ấy tự tưởng tượng làm thế nào để diễn tả tiếng giọt nước đang rơi từ vòi nước rò trong bếp, tiếng trẻ con khóc cười, tiếng hơi thở khi cô ấy hôn anh. Natalia đã tạo ra một thế giới khác, đẹp hơn. Và anh thì cứ đòi cô ấy kể về những hình dung âm thanh của mình. Đến mức cô ấy phát chán và nổi giận. Nhưng khi hiểu được rằng anh cần những điều đó xiết bao, để được “nghe” như cô ấy, Natalia đã ghi lại tất cả những tưởng tượng của mình vào một cuốn vở dành riêng cho anh. Còn anh, thuộc chúng như những bài thơ.
Sự mô tả của cô ấy đúng đến đáng kinh ngạc.
Và anh tin rằng một ngày nào đó, Natalia sẽ nghe được. Vấn đề chỉ là thời gian và kiên nhẫn.
Rồi đơn giản là nó đến. Không kèn trống. Khi anh đang tổ chức cho trường Hội nghị của các nhà phẫu thuật Ba Lan để có thêm vài trăm zloty vào tiền học bổng. Anh chưa bao giờ thấy ngần ấy rượu trong bất kỳ hội nghị nào. Và khi các nhà phẫu thuật bắt đầu buổi dạ vũ trong men say, thì anh cũng không còn là đối tác của cuộc chuyện trò nào nữa. Anh nhận thấy cùng bàn với anh có một ông già. Trông như một lão nông Ucraina. Mà ngạc nhiên làm sao khi các người bạn đang say liên tục ghé qua chỗ của ông để rồi tỉnh rượu trong giây lát và lắng nghe ông chăm chú thông qua một cô phiên dịch. Tất cả những người điếc bẩm sinh đều liên quan đến những tổn thương của hệ thần kinh trung ương….Nhưng ở Lvov, chúng tôi giải quyết vấn đề này như bỡn. Bằng phương pháp cấy sên ốc. Em biết không, trong vô thức anh đã xiết chặt tay cô phiên dịch khiến cô này bật la lên và lập tức lùi xa khỏi tầm tay anh một cách giận dữ và cảnh giác.
Khi anh chạy khỏi trường đã là 4 giờ sáng. Em sẽ không thể tưởng tượng được khi em muốn nói với ai đó một điều vô cùng quan trọng và em không thể. Anh đã nói không ngừng nghỉ về việc cấy sên ốc, rằng Natalia sẽ nghe được, rằng anh yêu cô ấy vô hạn, rằng cô ấy chỉ phải học nói nữa thôi, rằng bọn anh sẽ có con, rằng người Mỹ cũng đến đấy, rằng anh hoàn toàn không say, rằng những đứa trẻ sẽ nghe được, rằng…
Natalia đi quanh phòng với mái tóc rối, chiếc váy ngủ bồng bềnh và đôi mắt long lanh nước khi mẹ cô ấy giải thích bằng ký hiệu. Vội vã. Hăng hái. Như một tiếng thét. Bằng ký hiệu.
Tám giờ sáng. Anh đứng trước cửa phòng làm việc của bố Natalia. Tay ông run lên khi bấm số. Ông sắp xếp mọi thứ. Mười một ngày sau, Natalia ra ga đến Lvov.
Ngày nào bố Natalia cũng gọi cho Lvov. Rồi gọi cho anh. Và anh gọi cho mẹ cô ấy.
Natalia thì viết thư mỗi ngày. Ba cái. Cho mỗi người. Mẹ cô ấy đọc thư cho anh nghe mỗi ngày. Anh thì chỉ đọc cho bà nghe một lần. Và mãi mãi anh vẫn nhớ nó. Vẫn nhớ..Em nhớ anh đến mức ù tai đi. Một người điếc ù tai vì nhớ…đã nhớ một ít ngay cả khi anh ở gần em. Để sau đó anh về, đỡ nhớ hơn…bao giờ nghe được thì đầu tiên em sẽ học nói tên anh…em sẽ ngồi trên đùi anh, hôn anh từng ly từng tí một. Anh hãy hứa là không được cởi áo váy của em trước khi em hôn xong…Em ở cùng một người đàn ông. Tên Vitia và lên 8. Bọn em thường chơi trước sân, nơi có những chiếc hố rất to do các xe đào đang xây dựng bệnh viện để lại…Chỉ hai ngày nữa là mổ. Thứ sáu. Anh cũng sinh vào thứ sáu…Em ngưỡng mộ anh! … P.S:Thế giới thiếu vắng anh của em bỗng trở nên im ắng quá!
Thứ sáu. Anh chạy vội ra xe buýt từ khoa. Có chiếc Volga đen đang đỗ cạnh bãi xe. Bố Natalia đến cạnh anh, khẽ nói bằng một giọng hoàn toàn xa lạ. Natalia chết sáng nay rồi. Hôm qua một chiếc xe đào đã cán nó. Thằng bé thì cụt cả hai chân. Nó không thấy cái xe và cũng không thể nghe được Natalia. Anh lấy tay bịt miệng ông lại. Ông cắn tay anh để nói. Và anh quay đầu chạy trong tiếng kêu của ông khi đó nghe như tiếng chó tru. Jakub, đừng bỏ bác lúc này. Jakub, cháu phải đưa nó về..Jakubbb, mẹ kiếp…
Như còn bé, anh lại chạy về nhà. Ôm chặt lấy bố. Ông không hỏi gì. Và vào đêm ấy anh hiểu tại sao ông lại uống rượu khi mẹ anh mất. Rượu như thể oxy vậy.
Con phải đi đưa nó về. Con còn hai tiếng để đổi rúp. Phòng đổi tiền nghẹt khói thuốc và người xếp hàng. Anh chờ trước cửa đang phục vụ một tiếng đồng hồ trong khi gã nhân viên liên tục ngốn bánh mì kẹp.
Không có rúp. Chúng tôi chỉ có rúp vào thứ hai và thứ tư.
Tôi không thể chờ đến thứ hai được. Anh phải có rúp. Tôi cần đưa cô ấy về trước Chủ nhật.
Tôi chẳng phải có gì hết. Gã cười, phủi mớ vụn bánh và nhìn quanh với vẻ đắc thắng chờ đợi những tràng cười của mọi người.
Anh lấy cái gạt tàn. Đập vỡ tấm kính. Có tiếng la hét. Gã nhân viên nghẹn cứng miếng bánh mì nơi cổ khi anh dùng hết sức bóp cổ hắn. Sao mà anh muốn giết hắn thế cơ chứ!
Anh bị còng tay dẫn đi. Cái dùi cui vung lên. Máu chảy tràn trên xe.
48h sau họ thả anh với vô số tội danh. Và anh bị đuổi khỏi cả hai trường đại học.
Natalia cũng về đến. Trong một cái tủ lạnh mà hãng hàng không dùng chứa thức ăn. Lvov không có quan tài kẽm mà chẳng có cú điện thoại nào cho nhân vật nào đó vì bố cô ấy lại đang nằm bất tỉnh trong viện vì say rượu và đâm vào xe điện, sau khi báo tin cho anh.
Anh như sống trong sự trừng phạt. Anh căm thù những buổi sáng vì nó nhắc anh biết rằng đêm đã hết. Nhiều hôm thậm chí anh không ra khỏi giường mà nếu có cũng chỉ đi để xem có đúng bố anh đã mang tất cả rượu ra khỏi nhà không? Bố làm tất cả để bẩy anh khỏi cái hố đó. Ông lấy nước pha loãng rượu. Ông đi thư viện và đọc sách cho anh nghe hàng giờ. Ông không hỏi về tương lai. Nhưng rồi anh bị suyễn. Nhưng rồi anh đâm sợ hãi mọi thứ. Thậm chí không rõ là sợ cái gì. Sau chừng nửa năm, buổi tối anh thiếp đi vì thuốc chống trầm cảm uống bằng rượu pha nước cam và buổi sáng tỉnh dậy dưới cái máy thở và đống dây da lằng nhằng buộc chặt anh vào giường.
* * *
Sự cảm thông, tình yêu thương và ý nghĩa của cuộc sống lại thoát ra được. Khi chị hộ lý đẩy mục sư Andrzej ra khỏi phòng khám ngang qua anh. Anh đã không vào phòng khám. Anh đã ngộ ra. Dù anh đau khổ vì tình yêu với Natalia thì tình yêu đó thật sự đã rất đẹp, viên mãn và cô ấy là người không thể thay thế.
Anh xin được về. Lặng lẽ. Suy tư. Thay vì uống như trước đây thì anh đọc. Từ sáng đến tối.
Cho đến một hôm, chuông cửa reo. Chẳng có ai ngoài cửa mà chỉ là một gói giấy có học bạ và quyết định của hai trường trả lại anh quyền sinh viên. Bên kia đường, cha Natalia chầm chậm chống gậy đi về phía chiếc Volga.
Tháng mười. Mọi việc lại như cũ. Chỉ có Natalia là không đến được. Có nghĩa là có nhưng không đến được. Thỉnh thoảng sau khi thi anh lại quên và đưa mắt tìm cô ấy. Chẳng phải cô ấy sẽ chờ và ôm chầm lấy anh mỗi khi anh từ phòng thi ra hay sao?
Ngày hôm ấy trên mộ Natalia có hạt dẻ. Natalia thích dẻ và hẳn là mẹ cô đã đem đến. Anh thì chỉ đến kể cho cô ấy nghe bài thi sáng nay. Cô ấy chắc sẽ tự hào về anh. Hai ngón tay trỏ hai lần về phía xương đòn. Rồi về người đối thoại. Đơn giản biết bao…