Tuesday, February 7, 2006

60 - IV




LỘC AN - HỒ CHÍ MINH: NHỎ&XINH, ĐỜI CÁT VÀ CON ĐƯỜNG HOA ĐÀO ĐÃ MẤT


KDL sinh thái Lộc An bé xíu. Hồ bơi bé xíu. Khoảnh sân bé xíu. Tôi chưa từng thấy resort nào mà bé như thế, nhất là khi tôi đến vào buổi tối như thế này, cả KDL lọt thỏm trong một vùng tối mênh mông của biển của rừng vây quanh.. Tất cả tiện nghi cần thiết đều có nhưng đều nhỏ nhắn xinh xắn đến thú vị. Nụ cười và giọng nói Đất Đỏ hướng dẫn chúng tôi đến tận cửa phòng và cứ tần ngần ở đó đầy vẻ lo lắng cho hai vị khách lúc này chắc đã xơ xác lắm…


30’ ngâm mình trong nước nóng đã giúp tôi refresh hoàn toàn. Bây giờ mới có thể tập trung thăm thú cái resort này. KDL Lộc An đã rất khéo léo biến điểm yếu của mình thành unique. Tận dụng lợi thế không gian nhỏ, những người thiết kế đã cố gắng tạo nên một không khí thân mật gia đình bao trùm khắp cả KDL. Này là khoảnh sân nhỏ với vài chiếc bàn xinh xắn, vài chiếc ghế  bố xoay ra đón gió biển. Này là gian bếp rộng cửa lao xao tiếng cười nói, tiếng xào nấu thức ăn, tiếng lanh canh bát đũa. Và thú vị nhất là chính du khách cũng góp phần tô đậm hơn cái không khí đầm ấm ấy. Mấy em nhỏ chạy chơi trong sân gọi nhau í ới. Hai vợ chồng ngồi bên nhau hóng gió, chốc chốc lại nhắc đứa con cẩn thận kẻo ngã.. Làm nhớ về ngày xưa quá đỗi, những buổi chiều mẹ ra sân hong tóc trò chuyện với bà giáo nhà bên để rồi xót xa khi thấy con mình cứ chạy loạn cả lên, mồ hôi mồ kê mướt áo. Đứa trẻ quá vui vì một ngày mẹ về nhà sớm, được lau mặt lau tay lại càng phấn khích nhảy nhót tợn, hết tin tin ô tô lại tu tu xe lửa, rồi cao hứng lại còn gào lên bài hát nào đó mà hồi sáng cô giáo vừa dạy ở trường…


Chúng tôi ăn tối trong tiếng dương cầm lãng đãng. Đây là dịch vụ đặc biệt của những ngày cuối tuần và tôi cực kỳ hài lòng khi lần lượt rất nhiều những bài hát của Phạm Duy cùng các nhạc sỹ nổi tiếng khác được người nhạc công và một nữ ca sỹ chơi lại. Không chuyên nghiệp, không sắc sảo nhưng tạo cho người nghe một cảm giác dễ chịu, thích thú như được nghe lại một cuộn băng cassette của ngày xưa. Kỷ niệm, Tình hoài hương, Tình ca, Nghìn trùng xa cách,…cứ nhẹ nhàng ngân nga. Thằng bạn tự nhiên nổi hứng bắt mình hát. Hát thì hát nhưng Phạm Duy mà để mình hát thì hỏng bài nên mình đành chọn bài khác vậy. Thế mà hát xong cũng có mấy bác hơi già già vỗ tay nồng nhiệt thậm chí nghe thằng bạn thuật lại là có mấy người còn hát theo làm cười tít cả hai mắt hí.


Buổi sáng ở biển Lộc An cũng mang lại nhiều bất ngờ thích thú. Phát hiện ra rằng chỗ mình ở được bao bọc bằng một cái đầm to và phải đi đò ngang qua đó thì mới đến được biển. Sáng hôm đấy trời nhiều mây nên mặt trời cứ dùng dằng  mãi mà vẫn chưa tỉnh hẳn. Thế là dù thức hơi trễ một chút nhưng vẫn có cơ hội ngắm mặt trời lên. Sáng nay thức dậy, vẫn còn thấy mặt trời…


Sau khi ăn sáng, chúng tôi bắt đầu lên đò ngang sang sông. Em đưa đò quê tận Hà Tây vui vẻ nhường cho chúng tôi cây chống để thử sang sông. Nhìn em ấy làm thật đơn giản, con đò cứ phăng phăng, thế mà khi tôi chống thì nó cứ xoay mòng mòng. Vật vã chán tôi đành bỏ cuộc, thõng chân nghịch nước trong khi con đò cập bờ êm như ru…


Đi qua một bờ cát, bãi biển Lộc An hiện ra trước mắt chúng tôi mênh mông bát ngát. Vì nằm gần cửa sông Ray, nhiều phù sa, biển ở đây là biển cát đen, vẫn có thể tắm được nhưng trông thì không đẹp mắt lắm. Biển và cát cứ đan xem nhau như răng lược. Biển liếm sâu vào bờ và cát vươn ra tận ngoài xa. Chúng tôi quyết định lấy xe chạy dọc bãi biển. Cửa biển Lộc An là nơi đổ ra biển của sông Ray và sông Hỏa với truyền thuyết nước nhảy sinh ra thác sông Ray và cuộc thi tài ra biển lớn của hai con sông khiến cho ở vùng cửa sông có hai dòng nước khác biệt. Hiện tượng thú vị này hoàn toàn có thể quan sát bằng mắt thường nếu du khách có điều kiện đi thuyền lớn ra cửa sông. Tuy nhiên, vì lý do an toàn, hiện tại KDL sinh thái Lộc An đang tạm ngưng cung cấp dịch vụ này. Nếu có thuyền, một tour du lịch sinh thái đi dọc bờ sông kèm theo câu cá và tham quan cửa biển hẳn sẽ rất thú vị. Cố gắng lắm thì chúng tôi cũng không thể vượt qua bãi bùn gần cửa sông. Ì ạch lôi chiếc xe bị lún gần ½ bánh trong bùn lên, đành hẹn cửa sông Ray một lần khác vậy….


 Ngư dân đã bắt đầu một ngày làm việc mới. Ở kia là một gia đình đang bủa lưới. Ở đây là một nhóm các bà, các mẹ đang cào nghêu. Tất cả đều chăm chú vào công việc của mình mặc cho mặt trời đã lên cao và ném xuống những tia nắng ngày càng gay gắt. Tấm lưới kéo lên bờ, người cha đi sau cuốn dần lại trong khi hai đứa con tẩn mẩn gỡ các mắt lưới lấy ra những con cá bé xíu. Thỉnh thoảng, xôn xao một niềm vui nho nhỏ khi trong lưới có một con cá to hay một con cua. Cứ thế, ba cha con lặn lội gom góp cho cái xô cá sứt mẻ của mình… Mấy người phụ nữ thì đang chăm chú cào nghêu. Họ đã nghĩ ra đủ các phương pháp để làm việc. Có chị thì xách rổ và 1 cái muỗng to đi dọc bờ biển, chốc chốc lại xắn xuống, múc lên 1 muỗng cát và y như rằng có 1 chú nghêu lấm lem trong đó. Xa  xa, mấy bác lớn tuổi hơn đang phong toả cả một khu rộng. Bắt đầu từ một chỗ, họ dần mở rộng “khu vực khai thác” của mình ra bằng cách dùng muỗng xúc cát như thể người ta múc tàu hũ để bán. Chẳng có con nghêu nào thoát khỏi bởi họ tỉ mẩn xúc từng milimét một. Ít thủ công hơn 1 chút, người ta làm ra 1 công cụ cào nghêu là một thanh tre ở trên đầu có gắn một tam giác kim loại. Ngừơi cào nghêu sẽ tựa thân thanh tre lên vai và quàng 1 cái dây được cột vào chổ nối của thanh tre và tam giác quanh chân, nhấn phần đáy của tam giác vào cát và đi lùi dần về sau cho đền khi nghe cụp một tiếng thì moi chú nghêu vừa bị va ấy lên. Tôi cũng hào hứng xin được cào thử. Dù luôn miệng khẳng định rằng tôi sẽ không làm được nhưng người phụ nữ trông rất ốm yếu cũng vui vẻ trao cho tôi chiếc cào. Và tôi làm không được thật. Chẳng có tiếng “cụp” nào vang lên để tôi có thể hớn hở nhặt một con nghêu bỏ vào giỏ. Cái cào trong tay tôi nặng khủng khiếp và cứ trầy trật khi dưới cát khi trên mặt đất. Ngượng ngùng trao lại thanh tre cho cô cào nghêu, tôi hỏi thăm cô thêm về đời sống của người dân ở đây. Một ký nghêu nhỏ bán lẻ được 3500, bán sỉ cho KDL hay quán ăn thì được 2500. Nghêu lớn thì thêm được 1000/kg. Và một ngày, một gia đình 4 người cào được khoảng 12-15 kg. Vậy mà, chỉ cách đó một đầm nước, mỗi ngày một du khách tiêu năm, ba trăm ngàn là chuyện thường! Chắc chẳng cần bình luận gì thêm!


Chạy xe trên cát có một nguyên tắc là phải giữ tốc độ cho thật đều. Bất cứ khi nào bạn tăng, giảm ga đột ngột cũng sẽ làm xe mất thăng bằng và lăn quay ra ngay. Phải mất mấy lần hì hụi dựng xe lại, phủi cát bám đầy người tôi mới thực hành thuần thục nguyên lý ấy. Xe chạy ngang 1 bãi cào kiểu “ly tâm” thì một cô trong bãi nửa đùa nửa thật kêu to: “Chụp giùm tui 1 tấm mấy chú ơi!” để rồi hốt hoảng khi chúng tôi dừng xe lại thật. Cô ngại ngùng phân trần: “Chời, nói chơi mà chú chụp thiệt! Thôi, chú chụp giùm 2 bà già này đi! Để lỡ hai bả có gì còn có tấm hình”. Hai bà cụ dễ chừng cũng đã khoảng 60 hơn khẽ rầy cô nhưng cũng vội vàng sửa lại mái tóc đã bạc, rồi không dám nhìn lên, cứ cắm cúi cào mãi 1 chỗ. Chụp xong mấy tấm cho hai bà, tôi hỏi xin địa chỉ để có thể gởi lại nhưng…”Chời, tui cũng hổng nhớ địa chỉ nữa, mà ở chỗ mình có số nhà hông mày?”. Cả ba người bàn bạc một hồi rồi than: “Thôi, cám ơn chú, khổ quá chú ơi, có khi nào xài tới ba cái số nhà này đâu!”. Tôi và thằng bạn nghẹn lời, đành đi tiếp mà cứ nghĩ mãi về họ, về nụ cười hồn hậu thoáng chút buồn, về bàn tay vẫy thân tình khi chúng tôi đã đi xa… Cứ thế, trái hẳn với cuộc sống có thể tạm gọi là sang trọng trong khu resort, chúng tôi liên tục bắt gặp những mảnh đời vất vả trên bãi biển. Chỉ lướt qua thôi nhưng đọng lại trong tôi mãi! Để thấy mình vẫn còn may mắn thế mà đôi khi cứ tự vất vả đi về….


Đã gần trưa, nước biển bắt đầu lên cao. Cát mềm hơn và chúng tôi ngã xe nhiều hơn. Quay xe về, hai đứa im lặng theo đuổi suy nghĩ riêng của mình….


Sau buổi trưa ngon lành, chúng tôi chia tay KDL Lộc An. Đường về thành phố có hai ngả. Ngả ra thẳng thị xã Bà Rịa thì gần. Tuy nhiên, chúng tôi chọn đi vòng qua Long Hải. Đi đường này, một lần nữa chúng tôi sẽ đi dọc bờ biển, qua Phước Hải, Long Hải vốn là cung đường có nhiều bãi biển đẹp và nhiều địa điểm tham quan thú vị như Chiến khu Minh Đạm, chùa Khỉ, .. và đặc biệt là một con đường hoa đào. Vào mùa cuối năm như thế này, hoa đào sẽ nở rộ suốt dọc hai bên đường như trong một lần tình cờ tôi đi lạc đến đây và nhớ mãi. Tuy nhiên, càng đi tôi càng bối rối không biết mình có nhầm lẫn gì hay không khi hoa đào chỉ còn lác đác dọc hai bên một đoạn đường ngắn. Thầm nhủ rằng chắc mình chưa đi đến, rằng đây chỉ là đoạn đầu của con đường để rồi xe qua đèo Nước Ngọt và tôi bàng hoàng nhận ra rằng con đường hoa đào đã mất. Gió đông vẫn đây mà hoa đào năm ngoái nơi đâu? Tình này, cảnh này, ai thảm hơn ai?


Bần thần như thế mà tôi cho xe vượt qua đèo Nước Ngọt và quên cả chụp hình. Nếu bạn lần đầu đến Phước Hải chắc hẳn bạn cũng sẽ bất ngờ khi đi qua con đèo này. Con đường đèo vòng ra sát biển và khi bạn vừa qua khúc quanh thì bất ngờ một cảnh quan rất tuyệt hiện ra. Một bên, biển rầm rì trong nắng; một bên, núi sừng sững trước gió. Còn nhớ lần đầu tiên đi qua đây, tôi đã cực kỳ phấn khích hét lên một tiếng thật lớn để thấy tất cả nỗi niềm theo nó bay tít lên trời.


Thị xã Bà Rịa là điểm dừng chân cuối cùng. Đi ngang đây đã rất nhiều lần, tôi đặc biệt chú ý đến nhà thờ Bà Rịa và di tích Nhà Tròn. Nằm ngay trung tâm thị xã, nhà thờ Bà Rịa mang một vẻ cổ kính kỳ lạ dù cho người ta đã khoác cho nó một bộ áo mới hơi rực rỡ một chút. Không có thông tin về ngôi nhà thờ này nhưng theo con số trên cánh cổng của nó thì nó đã được xây dựng vào năm 1879 có nghĩa là trước Vương cung Thánh đường cả 1 năm. Cách đó không xa là di tích Nhà Tròn ban đầu vốn là một tháp nước cao 20m nhưng đã trở thành một trung tâm chính trị của Bà Rịa suốt cả trăm năm qua suốt các thời Pháp, Mỹ, Cộng hoà và cả Cách mạng. Bao nhiêu người đã chết ở đây nhất là những đặc công rừng Sác trúng trái khi cố gắng phá huỷ cầu Bà Rịa nhằm cắt đường tiếp tế của Sài Gòn bảo vệ từ xa cho Chiến khu Minh Đạm ở phía trong. Một thoáng kinh hoàng vụt qua trên khuôn mặt của bác chủ quán sâm bổ lượng khi kể cho tôi nghe về những ngày tháng đó.


Rời thị xã Bà Rịa, con đường 25B qua phà giúp chúng tôi đi gần hơn khoảng 20 cây số. Đúng 18:18, ngồi trong tiệm phở trên đường Trần Quang Khải, hai đứa khoái chí nâng ly rau má kết thúc thành công chuyến đi từ năm ngoái sang tận năm nay. Và trời ơi, phở Sài Gòn ngon không thể tưởng tượng nổi….


 


 


Cám ơn anh Hu và Meg!