PHAN THIẾT – KHE GÀ - LAGI: ĐƯỜNG VEN BIỂN, CHỌC TRỜI KHUẤY NƯỚC TẮM BÙN…HỤT VÀ LẠC ĐƯỜNG
Nhóm bạn vừa đi chuyến xe đêm từ Saigon ra Phan Thiết đang nằm nghỉ la liệt. Chúng tôi quyết định nhập bọn với họ để cùng ra hải đăng Khe Gà. Sau khi dành thời gian cho chị em phụ nữ chuẩn bị thật kỹ càng, chúng tôi gồm 5 xe bắt đầu lên đường (nói thì nhanh vậy chứ ngồi nhìn chị em vốn tâm niệm đi biển phải diện quần áo thật ngắn và thật mát tỉ mỉ chấm từng chút kem chống nắng lên tất cả các phần da thịt có thể chịu tác động của sunlight mới hiểu như thế nào là “thời gian đứng yên lắng đọng”).
Để ra Hải đăng Khe Gà có hai con đường: một là, đường Đồi Sứ đi thẳng từ Phan Thiết và hai là đi vòng ra đường Quốc lộ rồi rẽ vào lại đường ven biển. Dù đã dự định đi đường Đồi Sứ nhưng với bản đồ do KDL Đồi Sứ cung cấp và khả năng tìm đường của tôi thì cuối cùng cả đoàn trôi dạt ra tới Quốc lộ và đi xa thêm gần 15km. Tuy nhiên, bù lại, bên cạnh con đường ven biển chúng tôi còn được biết thêm con đường nhựa đi xuyên qua những khu dân cư, những rừng cây mới trồng và những đồi cát trắng (trắng thật sự vì ở Phan Thiết các đồi cát có rất nhiếu màu). Và ở cuối con đường, biển đột ngột mở ra, bao la và xanh ngăn ngắt trong ánh nắng rực rỡ. Một chiếc cầu bắc ngang qua cửa con sông đang cạn nước trơ đáy dẫn ra biển. Lòng sông bây giờ chỉ còn lại những vệt cát trắng xám lấp lóa nước. Chúng tôi đứng trên mép đường cao khoảng 10m thi nhau chụp hình. Bên kia bờ, một căn nhà nhỏ xíu bên cạnh khu vườn xanh rì lá chuối lặng lẽ nhìn sang một lũ nhóc gần 25 tuổi đang nhí nhố và điệu đàng làm dáng trước ống kính.
Bắt đầu đi theo con đường ven biển đến Hải đăng mới thấy hết sức sống mới đang cuồn cuộn chảy nơi đây. Chưa được như đoạn đường đi Hòn Rơm vì ngoài 1 vài khu resort đã hoàn chỉnh và đón khách như Đồi Sứ, Vườn Đá,..thì hầu hết các khu còn lại vẫn đang xây dựng dang dở với ngổn ngang gạch, ngói, gỗ, đá khắp nơi. Các khu resort ở đây có lẽ đã rút được nhiều bài học từ những khu trước đó nên kiến trúc và quy mô có vẻ hơn hẳn. Hầu hết đều nằm vắt ngang qua con đường đã trải nhựa thẳng tắp và đang được gia cố thêm để tránh sự xâm lấn của cát. Tiêu biểu như KDL Vườn Đá. Đi từ xa đã có thể nhìn thấy những ngôi nhà nghỉ xây dựng theo kiểu nhà sàn với mái cao vút tựa lưng vào vách đá nhìn ra biển. Bên kia đường, đối diện với khu nhà nghỉ là hàng loạt những công trình khác như hồ bơi, suối, hồ tắm bùn được xậy dựng hoà vào cảnh quan thiên nhiên xung quanh đã khiến nơi đây trở thành một địa điểm nổi tiếng bậc nhất của khu vực này. Tuy nhiên, với kiểu mạnh ai nấy làm và không có quy hoạch chung như hiện nay, rất có thể sau khi định hình, con đường này sẽ là một tổng thể cực kỳ bát nháo khi thấp thoáng đây đó đã thấy nào là Tây, là Tàu, là Việt với đầy đủ gạch, ngói, gỗ, đá, kim loại, kiếng màu, inox,…
Hải đăng Khe Gà hiện ra từ xa nhỏ hơn “Trương Phi” của tôi rất nhiều. Rõ ràng trí tưởng tượng của tôi đã đi quá xa khi khoác lên cho ngọn đèn biển ngoài kia đầy dẫy những uy vũ, những oai phong lẫm liệt, những sóng gào vách đá, núi dựng thành đồng. Khe Gà dưới nắng biển chói chang ban trưa trông hiền lành và lẻ loi đến tội nghiệp. Chúng tôi dừng xe và tìm đường vào ra Hải đăng thì được cho biết: vì lý do bảo vệ an toàn cho du khách, bộ đội biên phòng không cho phép qua đảo tham quan. Em bé đang ngồi chơi trước nhà nơi chúng tôi gởi nhờ xe tiết lộ:” Tại người ta không chịu đóng thuế cho mấy ổng nên mấy ổng cấm, mai mốt, mấy KDL xây xong thì họ sẽ được chở khách”. Chúng tôi hoàn toàn thất vọng vì công sức bỏ ra sáng giờ coi như đổ hết xuống biển bởi bây giờ chẳng biết đi đâu. Nhìn bộ mặt thê thảm của chúng tôi, em bé gợi ý cho chúng tôi ra chơi bờ đá, nơi đó có thể nhìn sang hải đăng. Thôi thì cũng đã lỡ đến đây, cả bọn lếch thếch kéo nhau ra biển. Biển ở làng chài thì lại không thể tắm được. Trên bờ biển, trẻ em nghịch cát trong khi những người phụ nữ làng chài túm tụm lại với nhau chờ thuyền cá về để thu mua và đem bán lại. Ngoài khơi, nhiều tàu đánh cá loại nhỏ đang neo bờ. Những chiếc tàu này chỉ đánh bắt gần bờ dùng thuyền thúng để chở cá, tôm đánh bắt được vào bán cho những người phụ nữ luôn túc trực sẵn sàng. Mỗi khi có một chiếc thuyền thúng nào bơi từ biển vào là họ lại nhao nhao cả lên. Một cái chợ chồm hổm nhanh như cắt hình thành để tiêu thụ mớ cá, tôm ít xịu. Nhìn họ tranh nhau lựa, trả giá, tôi chợt nhớ đến Oshin khi cô này đi bán cá dạo. Cũng phải chầu chực, rồi giành giật, rồi khư khư ôm rổ hàng của mình đi bán cắc củm từng đồng, từng cắc nuôi chồng, nuôi con. Nhưng được bao nhiêu người sẽ trở thành triệu phú vào cuối đời như Oshin? Hay những khuôn mặt xạm đen nắng gió này suốt đời sẽ mãi quanh quẩn lúc thì bên những chợ cá chồm hổm trên bãi biển, lúc thì bên tấm lưới đã thủng lỗ chỗ mà vẫn phải cố vá víu lại cho chồng, con có cái để ngày mai lao mình vào biển?
Biết chúng tôi muốn qua đảo, các em nhỏ đang chơi trên bãi biển chỉ cho chúng tôi vào một căn nhà gần đó thuê người chở ra biển. Với vẻ mặt rất bất cần đời, một anh chàng vừa từ biển về ra giá 200.000 cho một chuyến đi-về 10 người. Thấy chúng tôi ngần ngừ, anh chàng nói tỉnh rụi: “ Mới về mệt thấy bà, không đi thì thôi chứ tui đi biển một chuyến 400,500 dễ ẹt”. Hic, điệu này thì thu nhập của bà con ở đây cao gấp mấy lần nhân viên tín dụng ở Ngân hàng hay Công ty Cho thuê tài chính còn gì. Cuối cùng thì “qua đảo phải luỵ thuyền thúng”, cả bọn hồi hộp trèo vào cái thúng chòng chành trước sóng trong khi anh chàng chèo thuyền liên tục hối chúng tôi nhanh chân kẻo biên phòng họ bắt lại. Nghe cứ như đang ở trong “đêm chôn dầu vượt biển”….
“Hải trình” ra đảo có 1 lần “sang ghe”. Chúng tôi phải đi thuyền thứng ra ghe, rồi mới đi bằng ghe ra đảo. Cảm giác hồi hộp ban đầu nhanh chóng biến mất thay vào đó là sự thích thú khi cả bọn nhận ra mình đang lênh đênh giữa một vùng trời biển bao la. Biển xanh, sóng êm, trời trong đã khiến các photographer và model phải làm việc liên tục. Nghiêng phải, nghiêng trái, cười mỉm, cười toe, choàng vai, bá cổ, ôm nhau, ….chẳng còn thấy đâu nữa vẻ lo lắng khi lập cập chui vào thúng. Lên tới ghe, cảm thấy an toàn hơn trên thúng, tinh thần làm dáng chụp hình của bà con lại càng phát huy dù 10 đứa phải chen chúc nhau trong lòng chiếc ghe bé tí.
Hải đăng huyền thoại của tôi đang ở rất gần.. Ghe cập đảo, cả bọn hì hục leo lên bờ và ngay lập tức vỡ oà ra những tiếng xuýt xoa khi trước mắt chúng tôi là những tảng đá lớn tạo thành vô số những hình thù sinh động. Bãi đá ở đây và cả hòn đảo nhỏ này là phần vươn ra biển của một bãi đá trên bờ, bởi thế, trong những ngày nước cạn, người ta có thể lội ra đảo rất dễ dàng. Hải Ðăng Khe gà do một kỹ sư người Pháp tên là Chnavat thiết kế, xây dựng để hướng dẫn tàu thuyền qua lại, khởi công từ tháng 2 năm 1897, đến cuối năm 1898 mới khánh thành. Ngay trên cửa vào hải đăng có một tấm đá hoa cương lớn khắc số 1899. Hải Ðăng Khe gà chính thức hoạt dộng năm 1900. Trong lịch sử hàng hải ở khu vực này, các thế hệ trước có rất nhiều thuyền buôn qua lại bị đắm do không xác định được toạ độ, vị trí và Mũi Khe gà (còn gọ là mũi Điện) được coi là một vị trí cực kỳ hiểm yếu của vùng biển từ Phan Rang đi Vũng Tàu. Do vị trí hiểm yếu của vùng biển này, và để đáp ứng nhu cầu vận tải ngày càng tăng của quân đội Pháp cũng như tàu buôn của nước ngoài qua đây, người Pháp đã nghiên cứu cho xây dựng ngọn Hải Ðăng Khe gà. Trong thời gian xây dựng rất nhiều người chết do tai nạn, hiện nay ở đây vẫn còn nghĩa địa chôn những người chết vì công trình này.
Trên đảo ngọn Hải đăng được xây dựng tương đối đồ sộ, có lẽ đây là ngọn Hải đăng cao nhất trong nước, xây bằng đá hoa cương, hình bát giác. Ðá hoa cương xây ở Hải Ðăng Khe gà, chưa biết người Pháp đưa từ đâu đến vì trong khu vực không có loại đá này. Và không phải chỉ là những viên đá bình thường có 4 góc mà tất cả những khối đá hoa cương dùng xây Hải Ðăng đều đã được chạm, khắc thành từng ô, từng hình cạnh cụ thể, khớp với nhau. Nghĩa là gần như có sẵn một ngọn tháp bằng đá đã được làm sẵn, khi xây chỉ cần lắp đặt vào đúng thứ tự, góc cạnh từ dưới lên trên và chỉ cần đưa vữa vào là kết dính lại, không cần phải tô, trét sửa chữa. Tháp đèn xây bằng đá cao 35m, độ cao toàn bộ từ ngọn đền đến mặt biển 65m. Kích thước cạnh của tháp (chân tháp) 2,60m, chiều dày tường tháp từ chân tháp đến độ cao 6m là 1,6m, càng lên cao độ dày càng giảm từ 1,50m và mỏng nhất ở đỉnh tháp là 1m. Trên ngọn tháp có bóng đèn lớn 2000 W làm tín hiệu hướng dẫn tàu bè qua lại. Cả đèn và máy phát điện đều được đưa từ Pháp sang. Xung quang ngọn Hải đăng, người Pháp đã trồng rất nhiều sứ trắng mà đến nay vẫn còn nguyên, nở hoa trắng muốt.
Theo tài liệu, ngoài ngọn Hải Ðăng còn có một căn nhà lớn hình vuông mỗi cạnh 40m, dưới nhà là một hầm chứa nước sâu 3m, trước nhà có một giếng gọi là giếng Tiên. Tuy nhiên chúng tôi tìm mãi mà chẳng thấy giếng đâu cả. Có lẽ thời thế thay đổi nên khi thấy cả một lũ quỷ đến thì Tiên đành rút lui trong trật tự chăng? Sau khi đóng 30.000 cái gọi là phí tham quan, chúng tôi được các anh bộ đội giao hẳn cho chìa khoá để lên hải đăng tham quan. 184 bậc cầu thang làm bằng thép dẫn chúng tôi lên đến đỉnh tháp để rồi khi bước ra khỏi cánh cửa cũ kỹ, thì cả một không gian rộng lớn như nuốt chửng lấy cả bọn. Trên đỉnh hải đăng gió lồng lộng thổi. Tầm nhìn được mở ra rất rộng. Bên kia là bãi biển Thuận Quý trải dài mượt mà. Bên này là biển mênh mông vô cùng. Bầu trời cao rộng bao la. Cả hòn đảo trở nên nhỏ xíu. Theo một chiếc thang sắt đứng chúng tôi leo lên tầng cao nhất của hải đăng. Cảm giác cực kỳ phấn khích khi lòng bàn chân bạn chạm vào các thanh ngang lạnh ngắt của thang trong cảm nhận rất rõ ràng từng cơn gió thổi sàn sạt qua người mình. Tự nhiên thấy ê ê trong lòng. Nhưng cảm giác đó cũng chẳng thấm vào đâu so với khi bạn thật sự đặt chân lên tầng cao nhất. Chỉ lên cao thêm khoảng 2m mà gió trên đây đột ngột trở nên dữ dội bất ngờ. Thôi thì tha hồ tóc bay, áo bay, thậm chí hai ống quần cũng thi nhau phần phật, phần phật. Thân hình vốn đã mảnh như lá lúa của tôi cứ như sắp bị thổi vèo ra xa và rơi thẳng xuống mặt biển xanh ngăn ngắt dưới kia. Gió biển mang theo muối làm cho bàn tay bám vào balcon cứ dấp dính, trơn tuột. Ôi Trương Phi của ấu thơ tôi! Chọc trời khuấy nước! Tưởng như chỉ một tiếng gầm mà sóng phải lặng, gió phải ngừng, chuyển nguy thành an cho cả một dải đất mong manh đằng sau lưng nó!
Cho đến khi chiếc ghe nổ máy rời khỏi đảo, tôi đã kịp nuôi thêm mơ ước mới: buổi bình minh lặng lẽ và ấm áp trên đỉnh ngọn Hải đăng đầy gió….
Lúc này thì cơn đói bằt đầu hành hạ mọi người. Theo kế hoạch chúng tôi sẽ ăn trưa và tắm bùn tại Vườn Đá resort nhưng tất cả những gì chúng tôi nhận được là vẻ kiêu hãnh không dấu diếm của nhân viên nơi đây khi họ từ chối cung cấp dịch vụ với lý do là chúng tôi không đặt trước. Theo lời của nhân viên nơi đây, để có thể sử dụng dịch vụ của họ, chúng tôi cần đặt trước…………1 tháng. Cả bọn ngậm ngùi ra xe trong cơn đói dày vò và niềm tiếc nuối vô hạn (?) vì đã trót nhìn thấy hồ bơi xanh ngắt của khu resort cùng những con đường xinh xắn lẩn khuất dưới đám cây là xanh um. Lại quăng xác ra con đường đấy nắng mà trong cơn đói đã bớt đẹp đi ít nhiều, cuối cùng, chúng tôi cũng tìm được chỗ ăn nhưng kế hoạch tắm bùn đã tan tành mây khói!
Sau bữa ăn, chúng tôi chia tay với nhóm bạn và tiếp tục lên đường. Con đường từ Hải đăng về tới Bà Rịa-Vũng Tàu dài khoảng 90km rất tốt. Hai bên đường dân cư thưa thớt nằm lẫn trong các đồi cát, ruộng muối. Thỉnh thoảng lại có mấy vuông ruộng lúa xanh nhức mắt. Dọc con đường này có hai địa điểm tham quan đáng chú ý nhưng vì thời gian không cho phép nên chúng tôi phải bỏ qua đó là: nhà máy sản xuất titan từ cát biển và Hòn Bà. Nếu đi vào nhà máy titan thì sau đó, tuỳ theo điều kiện, nếu nước biển rút ra xa thì có thể chạy xe gắn máy dọc theo bờ biển xuống tận Lagi - thị trấn cách hải đăng khoảng 40km. Còn Hòn Bà là một ngọn núi trẻ nhô lên giữa biển, vào đầu thế kỷ 17, người Chăm đã xây dựng tại nơi đây một ngôi đền thờ nữ thần Thiên Y Ana. Trong kháng chiến chống Pháp, ngườI Pháp đã cấm nhân dân ra đảo dẫn đến hoang phế, đổ nát và bức tượng thần tạc bằng đá nguyên đã bị đánh cắp. Mãi đến gần đây, ngư dân Hàm Tân mới xây dựng lại ngôi đền và tiến hàng thờ tự như cũ.
Khi chúng tôi đến địa phận Bà Rịa là đã xế chiều. Xe qua một ngã ba rất gợi nhớ đến ngã ba ở chân đèo Dran, một thì rẽ vào KDL sinh thái Bình Châu, một đi tiếp vào Bà Rịa. Hai bên đường là rừng cây um tùm phả hơi lạnh của buổi chiều. Rồi thì các cụm dân cư cũng dần hiện ra. Những căn nhà nhỏ bé lẫn trong vườn cây. Những đứa trẻ chơi đùa trước sân. Những bà mẹ với chút thảnh thơi cuối ngày, bắc chiếc ghế nhỏ ra hiên trước trao đổi với nhau dăm ba câu chuyện vãn. Giản dị mà đẹp lạ lung, cái đẹp của một ngày đã cũ…
Hai đứa theo lời hướng dẫn của ngườI dân cứ chạy mãi mà vẫn chưa thấy KDL Lộc An. Sóng điện thoại khi có khi không. Đường vắng ngắt, thỉnh thoảng mới có một chiếc xe chạy ngang qua thật nhanh. Và rồi thì bóng tối nuốt chửng chúng tôi nhanh như chớp. Không liên lạc được vớI KDL mà cứ mỗi khi chúng tôi cố gắng dừng xe của những người đi đường lại hỏi thì lại nhận được những hướng dẫn hoàn toàn khác nhau. Bắt đầu lo và bối rối. Quay ra đường cái hay chạy tiếp? Cuối cùng thì quyết định liều, tiếp tục con đường mình đang đi. Những con thiêu thân thấy ánh sáng đèn cứ bay ào ào vào chúng tôi. Hai đứa cắm cúi chạy trong bóng tối. Rồi đột nhiên qua một khúc quanh, chúng tôi mừng rỡ khi thấy từ xa có ánh sáng đèn điện. Và KDL Lộc An đón chúng tôi thật nồng nhiệt với nụ cười và giọng nói thân thiện của cô tiếp tân cùng tiếng piano văng vẳng…Thở phào như về đến nhà!